Editor: Trâm Rừng
Tuy nhiên, mùi thơm này đã bắt đầu xuất hiện ảnh hưởng đến xung quanh, Phù An An vừa định ra ngoài sau khi mua nước hoa thì bị một thanh niên ở ngã tư bắt chuyện.
Người đàn ông mỉm cười nhìn cô, "Xin chào cô, xin hỏi cô dùng nước hoa gì, mùi thơm thật dễ chịu." Hiện tại, cô rõ ràng là không có dùng nước hoa gì hết.
Phù An An nhìn người này, thản nhiên nhắc đến một nhãn hiệu cô vừa mới mua rồi bước nhanh qua anh ta. Rời đi nhanh như vậy, điều này làm cho những người trẻ tuổi khác ngửi thấy hương thơm kỳ lạ này muốn bắt chuyện với cô có phần tiếc nuối.
Trong xe, Phó Ý Chi liếc nhìn Phù An An đang ngồi phía sau qua kính chiếu hậu, không nói gì, giẫm lên chân ga và lái xe đi đến một phương hướng khác. Đó là một khu biệt thự mơi mà Phó Ý Chi đã ở lúc trước. Lần này quay trở về chỉ để lấy một ít đồ vật. Nguyên một mặt phía sau tường tất cả đều là vũ khí, gậy bóng chày cùng dao phay mà Phù An An đã chuẩn bị có thể về hưu.
Đó là một biệt thự nhỏ hai tầng, không gian rộng rãi, môi trường tốt, nhưng lần này quay lại, bọn họ chỉ cầm theo vũ khí rồi bỏ đi. Làm thế nào một chiếc ghế sofa trong một khách sạn có thể so với một phòng ngủ lớn trong biệt thự riêng được? Phù An An hơi khó hiểu, "Phó ca, tại sao chúng ta không sống ở đây?"
"Có ít nhất năm đội người chơi nhỏ đang sống trong khu biệt thự này.” Bí mật sẽ khó giữ nếu có quá nhiều người biết. Anh chính là ngại phiền phức cho nên mới dọn ra ngoài. Nghe vậy Phù An An cũng không đòi ở lại. Hai người cũng không ở lại bên ngoài qua lâu mà quay lại khách sạn lúc trước.
----------------------------------------
Dành hai ngày tiếp theo trong khách sạn. Để tránh rắc rối, thức ăn hàng ngày của họ đều được người phục vụ mang đến.
Nhưng trong phòng khách sạn vẫn vô cùng dày vò. Hương thơm cơ thể của Phó Ý Chi đang tăng lên từng ngày. Lúc đầu, cô không thể ngửi thấy nó ở khoảng cách xa.
Bây giờ lại không được. Cho dù ngồi bên cửa sổ, vẫn có thể ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt của Phó Ý Chi trong đại sảnh. Mùi hương thoang thoảng nhưng vô cùng quyến rũ. Giống như một cái móc câu nhỏ, gãi ngứa lòng người, chỉ muốn lập tức xông tới, vùi vào trong lòng anh, để cho mùi thơm dễ chịu này bao trọn lấy thân thể của cô.
Những suy nghĩ được nuông chiều trong một thời gian ngay lập tức được kéo lại. Phù An An tự tát mình, cố gắng sử dụng phương pháp vật lý này để đánh thức mình, cô lại đứng dậy, đi vào phòng tắm rửa mặt bằng vòi nước lạnh.
Vừa than thở hương thơm này mạnh mẽ như thế nào, đồng thời lại ghen tị với Phó Ý Chi, người này ngửi thấy mùi thơm nhưng không hề bị ảnh hưởng.
"Chuyện gì vậy?" Nhận thấy ánh mắt của Phù An An, Phó Ý Chi nhìn sang.
“Phó ca, anh làm sao không bị mùi hương kia ảnh hưởng vậy?” Phù An An nghiêm túc hướng anh học hỏi.
Sau đó, cô nhận được năm chữ: "Lòng yên tự nhiên tĩnh."
Phù An An:...... Vậy cô có nên mua một cái mõ trước không?
Từ lúc mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn, thị trấn lên đèn về đêm. Phù An An đi tắm, bịt mũi bằng mặt nạ phòng độc, cuộn mình trong chăn, run rẩy nghĩ, cuối cùng cũng sống sót qua một ngày nữa.
Phó Ý Chi từ phòng tắm đi ra, mắt nhìn bọc nhỏ nhô lên trên ghế sa lon sau đó lên giường đi ngủ.
Nửa đêm, ánh sáng từ cửa sổ tràn vào xuyên qua màn cửa lúc sáng lúc tối, hương thơm quyến rũ tràn ngập căn phòng, âm thầm dụ dỗ những khát khao và suy nghĩ trong lòng người mất ngủ.
Cái bọc nhỏ trên ghế sofa đột nhiên di chuyển. Nửa đêm Phù An An bị ngẹn nước tiểu tỉnh lại, nhắm mắt lại ngồi dậy, mang dép mơ mơ màng màng đi vào nhà cầu. Lúc đi ra tiếng bước chân chậm rãi lại nhỏ nhẹ, có thể thấy rằng cô vẫn chưa tỉnh ngủ.
Thoải mái trở lại trên ghế sô pha, thân thể Phù An An hơi dừng lại một chút, bị mùi thơm nồng đậm bên cạnh làm mê hoặc, cô leo lên giường, ôm lấy đồ vật đang tỏa ra mùi thơm mê người. Cô gục đầu xuống hít một hơi thật sâu, mùi thật thơm và thật dễ chịu!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo