Editor: Trâm Rừng
Khát khao bị kìm nén trước đó ngay lập tức đều được lấp đầy. Thoải mái đến mức khiến cho người ta phát ra một tiếng than thở.
Lúc này cô đã rất buồn ngủ, còn bị mùi thơm nồng nặc mê hoặc, căn bản không ý thức được mình đang làm gì. Đưa tay ra ôm cái người như khối hương liệu này thật chặt không muốn cho nó chạy mất. Nếu như có thể, cô nguyện ý chết chìm ở bên trong mùi thơm này!
Chỉ trong nháy mắt Phó Ý Chi đã mở mắt ra, nhìn thấy Phù An An đang ở trong ở chăn của anh giống như con bạch tuộc quấn vào trên người anh, môi mỏng khẽ nhúc nhích, thanh âm lạnh lùng có chút khàn khàn: "Phù An An."
Phù An An bị mùi thơm đầu độc đến không hề hay biết mà cọ cọ, đem cả khuôn mặt đều chôn ở trong ngực của anh.
Thật thơm a! Người bị đầu độc đâu chỉ có một mình Phù An An. Phó Ý Chi đưa tay ra, dùng ngón tay mảnh khảnh nhặt một sợi tóc, đầu ngón tay miết lên làn da mỏng manh sau gáy của Phù An An, đôi đồng tử đen kịt đột nhiên đỏ tươi.
Nhưng sự thay đổi chỉ kéo dài ba giây. Phó Ý Chi nắm lấy cổ áo phía sau bộ đồ ngủ của Phù An An, kéo người đó ra khỏi cơ thể anh và nói với giọng điệu mạnh mẽ hơn, "Phù An An, đứng dậy."
Động tĩnh lớn như vậy làm cho Phù An An cũng tỉnh ngủ. Ngồi trên chăn, cô sửng sốt một lúc mới bàng hoàng phát hiện ra mình đang ở đâu. Đứng dậy định chạy, nhưng trên đường vấp phải chăn nên đã lăn ra khỏi giường.
"Phó ca, thật xin lỗi! Tôi không phải cố ý leo lên giường." Nhận ra những gì cô đã làm, trái tim của Phù An An lỗi nhịp, sức mạnh của mùi hương này thực sự quá lớn. Sau nửa đêm, hai người đều không thể ngủ.
Vào ngày thứ hai, Phù An An đã dẫn đầu đưa ra đề nghị hai người nên tách ra sống riêng thì tốt hơn. Biệt thự và khách sạn, hai người mỗi người một nơi.
"Phó ca, anh ở khách sạn đi, tôi đi biệt thự." Vì những gì đã xảy ra tối qua, Phù An An bây giờ thật thà như cháu trai, biết rằng Phó Ý Chi nghi ngờ có nhóm người chơi trong khu biệt thự nên cô đã đặc biệt đề nghị chọn biệt thự.
"Được, tôi đưa cô đi." Phó Ý Chi từ tốn nói.
Anh yêu cầu Phù An An đến biệt thự vì có Chu Cảnh Hữu không biết sống chết đang ở phòng đối diện. Hơn nữa biệt thự độc lập vẫn có ưu điểm của nó, chỉ cần lúc bình thường chú ý một chút, đóng cửa lại ở một mình trong phòng sẽ an toàn hơn nhiều so với khách sạn có rất nhiều người ra vào. Về phần người chơi, thị trấn này không lớn, khắp nơi đều có người chơi.
Phù An An đơn giản phân phối một chút vũ khí, hai người lái xe ra ngoài. Nửa giờ sau đến khu biệt thự, Phó Ý Chi đơn giản dặn dò xong trực tiếp lái xe rời đi.
Phù An An đóng cửa ra vào và cửa sổ của biệt thự, đứng ở trên tầng hai của căn biệt thự nhìn chiếc xe của Phó Ý Chi đang rời đi. Mùi hương thoang thoảng chợt biến mất, thứ còn đọng lại khiến lòng người trống trải.
Ba! Phù An An lại tát mình một cái thật mạnh, dựa vào các đòn tấn công vật lý để có thể kéo lý trí quay về. Mùi thơm này mạnh mẽ hơn nhiều so với thuốc kích dục X.
Thực phẩm và nước có sẵn.. Internet và điện lực vẫn còn.
Phù An An ở một mình trong biệt thự thậm chí còn không gọi đồ ăn mang về. Cả ngày đều ở trong biệt thự này vui chơi giải trí, còn có thể chưng con cua lớn. Rất may mắn là trong những ngày đầu tiên của trò chơi, cô đã mua rất nhiều thức ăn.
Ngày thứ mười bảy của thị trấn tình yêu.
Phù An An chụp một bức ảnh bữa ăn đã chuẩn bị sẵn và gửi cho Phó Ý Chi, 【Phó ca, anh đã ăn trưa chưa?】
Ngay sau đó có một tin nhắn truyền lại, 【Biệt thự có ổn không?】
【Rất tốt, tôi chưa từng ra ngoài, có lẽ không ai biết tôi sống ở đây. Còn anh thì sao? Tình hình ở khách sạn thế nào rồi?】
【 không có gì. 】Từ trước đến nay, Phó ba ba nói chuyện luôn luôn ngắn gọn.
Sau khi báo cáo tình hình, Phù An An đã mở cuộc trò chuyện nhóm. Mặc dù cô không ra ngoài, nhưng điều đó không thể ngăn cản cô tìm hiểu về tình hình hiện tại trong thị trấn từ những nguồn thông tin khác
Tình hình trong thị trấn ngày càng trở nên tồi tệ. Số vụ giết người đang tăng lên mỗi ngày và trong nhóm trò chuyện của bọn họ đã có một số người bị giết.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo