Editor: Trâm Rừng
“Cô ăn kẹo hoa gừng sao?” Chu Cảnh Hữu lấy lại tinh thần, đi về phía cô, nhìn thấy đồ cô cầm, khẽ cười nói: "Khó trách cô không thích vòng hoa, cô hẳn là có hiểu biết nhất định về nguồn gốc câu chuyện của Thần Tình Yêu?"
“A?” Phù An An một mặt mờ mịt, “Ý của anh là gì?”
Chu Cảnh Hữu nhận ra rằng mình đã hiểu lầm, bắt đầu kiên nhẫn giải thích cho cô, "Người ta nói rằng ngày kết hoa hiện nay, trong truyền thống cũng là ngày ăn kẹo hoa gừng khi xưa, ngụ ý rằng thần tình yêu sẽ phù hộ cho bình an. Sau này, vì để kiềm được tiền, người dân trong thị trấn đã thay đổi Phong tục của lễ hội."
“Vậy lễ hội hôm nay là giả?” Phù An An hơi kinh ngạc.
"Không thể nói tất cả đều là giả. Lễ hội Tình yêu đã biến tướng từ lễ hội truyền thống thành lễ hội thương mại, không biết đã sửa qua sửa lại bao nhiêu phiên bản rồi. Ngay cả câu chuyện về Thần tình yêu có lẽ đã được làm đẹp thành nhiều phiên bản, nó cũng không còn nhiều chân thật để nghiên cứu nữa. Nhưng cô chỉ cần coi nó như một lễ hội giải trí hiện đại lớn." Chu Cảnh Hữu đang nói chuyện hùng hồn ở bên cạnh, ánh sáng vàng của trí tuệ dường như phát ra từ phía sau anh ta.
“Anh thật lợi hại, anh biết thật là nhiều nha.” Sự sùng bái từ học tập cặn bã đến rất nhanh, Phù An An chân thành nói.
Đột nhiên bị khen ngợi, Chu Cảnh Hựu không khỏi nhếch lên khóe môi, trở nên say mê nói: "Kỳ thật không có chuyện gì, đọc càng nhiều sách, có thể học được càng nhiều tri thức, cổ đại cùng hiện đại, Trung Quốc và nước ngoài, nhân sinh quan phong tục, vũ trụ huyền bí... Nếu cô quan tâm, tôi có thể giới thiệu cho cô một vài cuốn sách."
Phù An An miễn cưỡng mỉm cười, "... chúng ta hãy quên chuyện này đi."
-----------------------------
Ngày Kết Hoa sẽ kéo dài đến một ngày trước Ngày Lễ Tình Yêu. Bảy ngày liên tục trôi qua mà không có bất kỳ điều gì bất thường, tai nạn duy nhất mà Phù An An gặp phải chỉ là chứng kiến một vụ cướp. Bọn cướp còn là hai người chơi, vừa định tẩu thoát thì bị cảnh sát bắt giữ đưa về đồn. Đã quá lâu rồi không lo lắng về tiền bạc, Phù An An gần như quên mất rằng những đồng tiền trong trò chơi này là đồng bộ với thực tế và tỷ lệ là 1: 1: Nó làm cho trò chơi trở nên khó khăn hơn đối với những người chơi nghèo hèn.
Nghĩ đến đây, Phù An An không khỏi nghĩ đến Kim chủ baba của mình. Bây giờ là ngày thứ bảy rồi cũng không nhìn thấy người, Phó ca thực sự không đến phải không?
Vào ngày thứ tám của trò chơi, Lễ hội tình yêu chính thức bắt đầu. Nam thanh nữ tú xuống phố, những cặp đôi đã được kết đôi nắm tay nhau tham gia các trò chơi được chuẩn bị riêng cho các cặp đôi.
Một người đàn ông độc thân cầm bông hoa trên tay trao cho cô gái đội vòng hoa trên đầu.
Loại ngược đãi cẩu độc thân quy mô lớn này, ban đầu Phù An An muốn trốn trong phòng khách sạn không tham gia náo nhiệt. Ai biết sáng sớm đã có người gõ cửa, hôm nay Chu Cảnh Hữu ăn mặc đặc biệt trang trọng, trên tay cầm một đóa hoa hồng xinh đẹp tinh xảo, một lời không hợp đã nói thích cô.
Phù An An lúc đó rất bối rối, tiếp đó vô cùng cơ trí nói cho anh ta biết, “tôi đã có người mình thích rồi!”
Chu Cảnh Hữu không thể tin được, một người làm sao có thể đã có người mình thích rồi mà còn đến một thị trấn nhỏ dành riêng cho việc xem mắt này.
"Cô đang kiếm cớ từ chối tôi sao? Tiểu Hoa tiểu thư, hy vọng cô có thể cho tôi một cơ hội theo đuổi cô."
Theo đuổi cái búa ấy. Thật sư coi đây là một trò chơi tình yêu rồi sao?
"Không, đây không phải cái cớ, xin lỗi thầy Chu, anh xứng đáng gặp được người tốt hơn!"
Chính vì Chu Cảnh Hữu nên Phù An An phải ra ngoài để trốn. Ở trên đường có rất nhiều người ném hoa xuống đường, như thể bông hồng 99 nhân dân tệ là không đáng tiền.
Ở trên đường đi, Phù An An đã ôm một bó hoa lớn trên tay, cô cảm thấy vứt nó đi thật lãng phí, vì vậy cô đã đi vào một quán cà phê với một bó hoa lớn. Cô tùy ý gọi một ly đồ uống, đem bó hoa ném lên bàn, tự mình động thủ làm một cái vòng hoa xiên xẹo.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo