Editor: Trâm Rừng
Thị trấn đã mất đi sự kiểm soát của mọi người, mà hương thơm du đãng trong không khí một thời gian dài cũng không biến mất. Một loại bụi hồng từ trên trời bay xuống, nhỏ bé và ở khắp mọi nơi, theo hô hấp của con người mà xâm nhập vào cơ thể. Đám mây bụi kỳ lạ này kéo dài lặng lẽ trong nửa giờ.
Trò chơi ngày thứ chín, buổi chiều.
Sau một trận ho khan kịch liệt vang lên, Phù An An đang nằm ở ven đường khẽ nhúc nhích ngón tay, sau đó đột nhiên mở mắt ra. Không kịp chuẩn bị gì mà ngất đi, tỉnh táo lại cũng rất đột ngột.
Cô ngồi dậy nhìn xung quanh, mọi người ở trong tầm mắt vẫn còn bất tỉnh. Một ngọn lửa dữ dội đang cháy trong một nhà hàng ở phía xa, các tờ rơi tuyên truyền khác nhau đang bị gió thổi xuống khắp đường phố, âm nhạc vui vẻ không phù hợp không khí bên tai phối hợp với khung cảnh hiện tại có vẻ hơi đáng sợ.
Điều đáng sợ hơn nữa là - cô đang nằm đè lên người của Phó baba! Phù An An vội vàng ngồi dậy lật người kiểm tra tình hình hiện tại của Phó baba, phát hiện hơi thở của anh đều đều, nhịp tim đập mạnh, lập tức thả lỏng một chút.
Ở khoảng cách chỉ năm mươi mét trước mặt bọn họ, một chiếc ô tô đã đâm vào một biển quảng cáo bên đường. Vết máu dưới bánh xe kéo dài suốt quãng đường, nơi chiếc xe đi qua, người qua đường vừa ngất xỉu bên dưới bánh xe máu me bê bết, không biết còn sống hay đã chết. Con đường không phải là một nơi an toàn.
Phù An An nhìn những người bất tỉnh ở khắp mọi nơi, cuối cùng quyết định đưa Phó Ý Chi về khách sạn trước. Hoàn cảnh dị thường yên tĩnh rất dễ khiến người ta cảm thấy bất an, mặc kệ có nguy hiểm hay không, trên đường đi Phù An An đều hết sức cẩn thận.
Tình cờ gặp một hoặc hai cô gái tỉnh táo, Phù An An cũng từ bỏ cơ hội tiếp xúc với bọn họ mà lựa chọn đưa Phó baba về khách sạn trước.
Lầu tám ở khách sạn. Cô phải mất sức chín trâu hai hổ mới đem Phó baba lên tới phòng, Phù An An nhìn thấy Chu Cảnh Hữu vậy mà té xỉu ở ngay trước của phòng của cô.
Sau khi nhìn anh ta một cái, cô đưa Phó baba trở lại phòng trước, sau đó đi ra ngoài kéo Chu Cảnh Hữu đến cửa phòng của anh ta.
Làm xong những chuyện này, Phù An An cũng không vội đi ra ngoài, ở trong phòng một lát. Hầu hết các tòa nhà trong thị trấn đều không cao, từ tầng tám nhìn xuống, tầm mắt vô cùng tốt.
Mùi thơm lạ lùng ấy xuất hiện đúng vào lúc lễ hội đang cao trào nên giờ đây hàng nghìn người nằm la liệt dưới lòng đường, nhìn một cái đều nhìn thấy hết.
Lại có người tỉnh dậy. Phù An An nhìn cô gái đang từ từ đứng dậy trên đường ở tầng dưới, cô quan sát trong mười phút, đây là người thứ sáu hay thứ bảy gì đó tỉnh lại. Không có khuynh hướng bạo lực cũng như không có bất kỳ hành động kỳ lạ nào.
Điều kỳ lạ duy nhất có lẽ là những người tỉnh dậy đều là nữ, không có ngoại lệ. Tại sao những người đàn ông không tỉnh dậy?
Phù An An liếc nhìn Phó baba đang nằm trên giường, vô thức cắn ngón tay.
---------------------------
Khoảng nửa giờ sau, lại có thêm mấy chục người tỉnh dậy, Phù An An đếm số người tỉnh lại bên ngoài ngày càng nhiều, trước tiên ghi nhớ kỹ số lượng những người tỉnh lại này.
Lúc cô tỉnh lại chắc tầm khoảng 10 giờ sáng, một lát sau sau, lại có ba bốn cô gái tỉnh lại.
Chia 10:00 sáng đến 12:00 sáng thành một khoảng thời gian hoàn chỉnh thì số người thức dậy trong khoảng thời gian này là khoảng 40 người.
Từ 12 giờ trưa đến 13 giờ chiều, số người thức dậy có lẽ lên đến khoảng trăm người.
Từ 13 giờ đến 14 giờ chiều, số người thức dậy khoảng 300 đến 400 người.
Từ 14 giờ đến 15 giờ chiều, số người tỉnh lại đã lên đến bảy, tám trăm.
Từ 15h đến 16h, lúc này mọi người đã tổ chức cứu hộ những người bị tai nạn còn sống, con đường dần trở nên sôi động và tấp nập. Phù An An nhìn biểu đồ hình tháp mà cô vẽ ra, theo thời gian trôi qua, người tỉnh lại càng ngày càng nhiều. Nhưng không có ngoại lệ, tất cả đều là phụ nữ.
--------------------
Khoảng 6 giờ chiều, có tiếng gõ cửa. Bên ngoài có mấy người phụ nữ, nhìn thấy Phù An An đã tỉnh lại trong lòng mới nhẹ nhàng thở ra.
“Quá tốt rồi, bên trong tầng lầu này có người đã tỉnh!”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo