Editor: Trâm rừng
Loại dáng vẻ này của Phó Ý Chi, Phù An An đã rất quen thuộc.
Cô ngồi vào một chiếc ghế khác bắt đầu nghiên cứu công nghệ cao trên ghế rồi, bên cạnh ghế có một dãy nút dùng để điều chỉnh chỗ ngồi, điều chỉnh nhiệt độ, xem phim và chơi game. Tìm nút massage của ghế bấm một cái, ghế bắt đầu di chuyển. Thật thoải mái, Phù An An bắt đầu ngân nga ríu rít.
Phó Ý Chi ngẩng đầu nhìn về phía Phù An An, “cô không thể yên lặng một chút sao?”
Phù An An nhiệt tình mời mọc anh, "Phó ca, anh cũng thử đi, cảm giác rất thoải mái!"
Phó Ý Chi tầm mắt dừng ở trên mặt cô một lát, bất đắc dĩ xoa xoa sống mũi, "Cô ngồi xuống đó, đừng phát ra tiếng."
"Ồ." Phù An An làm một động tác kéo khóa, đeo tai nghe vào xem phim, không làm phiền Phó baba đang bận rộn với công việc.
Một lúc sau, cô lại nghi ngờ ngẩng đầu lên, luôn cảm thấy dường như Phó baba đang nhìn cô. Quả nhiên, cô bắt gặp ánh mắt của Phó Ý Chi, anh ấy có chút cổ quái nhìn chằm chằm vào cô.
"Phó ca, anh nhìn tôi làm gì?"
Phó Ý Chi hỏi ngược lại: "Ai đã trang điểm cô thành bộ dạng này?"
“Anh Đại Cường.” Phù An An nghe vậy mừng rỡ, nửa người trên đắc ý đung đưa, “Đẹp không?”
“Loè loẹt.” Phó Ý Chi môi mỏng hé mở, không chút lưu tình đả kích, “lần sau không cho phép trang điểm như vậy nữa.”
“A.” Tâm tình của Phù An An lập tức bị kéo xuống. Mọi người đều nghĩ nó đẹp, nhưng Phó baba không nghĩ nó đẹp. Anh ấy hoặc là thẩm mỹ có vấn đề không thì con mắt không có thẩm mỹ.
--
Trong phim, nam nữ chính bạn yêu tôi và tôi không yêu bạn kéo dài trong hai giờ còn Phù An An đã ngủ thiếp đi khi chưa xem được một nửa. Khi đến chổ cô mới bị gọi dậy. Phù An An xoa xoa mắt đánh cái ngáp dài đi theo phía sau lưng Phó Ý Chi.
Là hòn đảo tư nhân của Phó Ý Chi, đảo M không bao giờ mở cửa cho người ngoài và chi phí bảo trì hàng năm lên tới vài triệu. Từ trên máy bay nhìn xuống, cô đã có thể cảm nhận được sự sang trọng ở trên cao. Bên cạnh sự sang trọng, điều quan trọng nhất là sự riêng tư.
Ngoài bọn họ ra, còn có rất nhiều người chơi vừa mới đến, còn có một lượng lớn nhân viên đang chờ ở ngoài sân bay, dùng máy dò kim loại để phát hiện trên người những thành viên đến có mang theo thiết bị liên lạc và vũ khí hay không. Những tổ chức này đều là những người chơi cốt cán gia nhập Mang, đều là tinh anh được tuyển chọn nghiêm ngặt, tư liệu ba đời đều được ghi lại.
Trong đại sảnh, phóng tầm mắt có thể nhìn thấy nam nữ đều trẻ tuổi. Không nhiều, khoảng trăm người mà thôi. Game có vẻ kén chọn người chơi, thích kéo những người trẻ tuổi vào game hơn.
Khoảnh khắc họ xuất hiện, bên trong lập tức yên tĩnh, mọi ánh mắt đều bị Phó Ý Chi hấp dẫn, mọi người đều chú ý đến nhất cử nhất động của Phó baba, mọi người vô thức tránh ra một con đường.
Đứng ngay trước mặt họ, Phó Ý Chi tùy ý nói vài câu mở đầu, sau đó Nghiêm Sâm Bác ở bên cạnh bắt đầu chủ trì toàn bộ bữa tiệc.
Nội dung chính là suy đoán về trò chơi sau khi nâng cấp, trao đổi thông tin cho nhau và nhấn mạnh rằng trong trò chơi, những người gia nhập "mang" chỉ có thể hợp tác chứ không thể giết lẫn nhau.
Mọi việc đều do bốn anh lớn làm hết, Phù An An chỉ cần ngồi bên cạnh Phó baba và ăn ăn. Nhưng bên cạnh Phó baba thật dễ dàng để trở thành tâm điểm -- Nhiều người tò mò về danh tính của cô, dù sao trong Hội nghị nội bộ hàng năm của Mang, cũng có khá nhiều phụ nữ đã hiến ân cần cho Phó gia, nhưng họ chưa từng thấy một người phụ nữ nào bên cạnh anh ấy.
Sau khi Nghiêm Sâm Bác nói xong, tất cả người chơi lao về phía trước. Bất cứ ai cũng biết nếu có thể lọt vào mắt xanh của Phó Ý Chi và được anh ấy chấp thuận sẽ bay lên trời. Từ Thiên cùng Tô Sầm chính là hai cái ví dụ tốt nhất, ban đầu bọn hắn cũng là những người chơi bình thường, bây giờ trong hiện thực giá trị của con người của họ đã hơn một tỷ, trong trò chơi cũng là người chơi cấp lão đại.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo