Editor: Trâm Rừng
Ngày thứ mười của Thị trần tình yêu, lúc hai giờ sáng.
Tin vui trong nhóm truyền đến dồn dập, cuối cùng cũng có một số người đàn ông tỉnh lại. Từ khi tin tức đầu tiên truyền đến vẻn vẹn chỉ sau một giờ, số người đàn ông tỉnh dậy đã vượt qua mười ngàn người; Trong giờ thứ hai, có hàng ngàn người đàn ông tiếp tục tỉnh dậy; Trong giờ thứ ba, lại có hơn một ngàn người đàn ông tỉnh dậy; Giờ thứ tư...
Phù An An đã xem rất nhiều tin tức về việc ai đã tỉnh lại, nhưng Phó Ý Chi vẫn nằm đó không nhúc nhích làm cô lo lắng chờ đợi.
Sau khi thức cả đêm, lúc 7 giờ sáng, những người khác trên tầng này đều thức dậy, ngoại trừ Phó Ý Chi và Chu Cảnh Hữu. Sau hai giờ nữa, mọi người trong khách sạn đã thức dậy, nhưng Phó Ý Chi vẫn còn nằm đó.
Từ 10:00 sáng ngày thứ chín đến 10:00 sáng ngày thứ mười, cô đã không được nghỉ ngơi trong suốt hai mươi bốn giờ. Lại dùng nước đường thấm ướt môi của Phó baba, Phù An An ngồi ở mép giường ngáp một tiếng.
Chán nản và bất lực, Phù An An lấy điện thoại di động ra và hỏi trong nhóm cứu hộ còn có người nào chưa tỉnh dậy không? Những cô em gái nắm thông tin nhanh chóng trả lời, 【Có nha! Và tất cả họ đều đẹp trai! 】
Giọng điệu tràn đầy niềm vui và sự phấn khích của mấy con chó mê nhan sắc, thậm chí còn có người chụp ảnh. Nằm trên giường bệnh là một dãy những người đàn ông đẹp trai, trên đó có viết một hàng chữ -----【Chọn cái nào mà bạn thích.】
Thấy vẫn còn nhiều người vẫn còn hôn mê như vậy, Phù An An cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Nếu nói về đẹp trai, Phù An An cũng bắt chước chụp ảnh khuôn mặt đang ngủ của Phó baba. Xét về ngoại hình, Phó baba của cô chưa bao giờ thua.
Mười một giờ sáng. Trong nhóm truyền đến tin tức lại có mấy người tỉnh lại. Khi Phù An An đến hỏi lại vào buổi trưa, chỉ còn lại bốn hoặc năm người còn chưa tỉnh trong toàn thị trấn.
【 A a a, đến xem những cực phẩm mỹ nam đang ngủ ở trong rừng của chúng ta! Nhìn mấy anh đẹp trai này, vì đẹp trai quá nên muốn ngủ thêm một lát sao?]
Chị gái mê trai đẹp lại đăng một bức ảnh, [Không biết khi nào họ sẽ tỉnh dậy, tôi sẽ chụp thêm vài bức ảnh cho mọi người!]
Phù An An tò mò bấm vào trong miệng cô ấy nói "thịnh thế mỹ nhan" nhìn trong ảnh là một khuôn mặt quen thuộc, sắc mặt lập tức trở nên xấu hổ, giống như đang ăn phải phân--Diệp Trường Phi! Lại gặp được hắn ta trong vòng chơi này! Thật sự là oan gia ngõ hẹp mà, chẳng lẽ muốn nhân lúc hắn đang hôn mê, hiện tại xông tới giết chết hắn luôn sao?
Phù An An nghĩ rằng thị trấn nhỏ cũng không xa, cô hoàn toàn có thể giết chết mối nguy hiểm này khi còn ở trong nôi. Nghĩ liền làm!
Phù An An trước tiên kiểm tra tình hình hiện tại của Phó baba, đề phòng khi anh tỉnh dậy không thấy ai, liền cố ý để lại một mảnh giấy, rồi nhờ cô em gái mê sắc đẹp trong nhóm tìm ra vị trí của Diệp Trường Phi sau đó sát thủ Phù An An chuẩn bị ra tay!
Lúc này, điện thoại di động trong túi rung lên ---【 tất cả đều tỉnh rồi! ca ca cuối cùng tỉnh lại còn mỉm cười với tôi, anh ấy rất đẹp trai! 】
Mẹ kiếp! Mọi thứ đều chuẩn bị ổn thỏa nhưng mà hắn đã tỉnh rồi.
Phù An An nhìn xem tin tức sau đó chặc lưỡi, Diệp Trường Phi tốt nhất đừng rơi vào trong tay của cô...... cùng Phó ba ba. Phó Ý Chi vẫn chưa tỉnh lại, Phù An An đã đem anh sắp xếp trên giường ngủ.
---------------------
Tất cả mọi người trong thị trấn nhỏ đều đã tỉnh lại, chỉ có mình anh ấy là không tỉnh, nếu nói không lo lắng đó là không có khả năng. Để không quá căng thẳng, Phù An An lại bắt đầu pha nước đường.
Người đang ngủ trên giường khẽ mở mắt ra, trong con ngươi thoáng qua một vệt đỏ. Phát hiện xung quanh hoàn cảnh xa lạ, thân thể Phó Ý Chi trong nháy mắt căng thẳng, nhưng khi nhìn thấy người ngồi bên cạnh lại thả lỏng ra.
Phù An An cầm trong tay nước đường quay người lại, nhìn thấy Phó baba đang mở to mắt nhìn cô, cô đã rất vui vẻ! “Phó Ca, cuối cùng anh đã tỉnh lại! Cơ thể có khó chịu ở đâu không?”
Phó Ý Chi giật giật môi, âm thanh trầm thấp, “Vẫn còn tốt.” Hai môi dính vào nhau còn có vị ngọt trong miệng.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo