Editor: Trâm rừng
Phù An An bị lấn qua một bên, đứng ở bên ngoài nhìn Phó Ý Chi nói chuyện cùng những người này.
Ông chủ lớn chân chính thực ra không như người thường tưởng tượng, mỗi ngày đều ác độc điên cuồng, vương giả lạnh lùng cuồng ngạo, ngược lại rất biết kiềm chế bản thân, không để cho người ta khó chịu đồng thời cho người ta cảm nhận được cảm giác xa cách của bề trên.
Ví dụ như Phó baba hiện tại, đều khẽ gật đầu với mọi người xung quanh, lễ phép ưu nhã, tuy rằng nhìn qua lãnh đạm, nhưng mọi người có thể đều coi là đương nhiên.
Họ như con thiêu thân lao đầu vào lửa, biết rằng khả năng lên làm đàn em của Phó Ý Chi rất là mong manh, nhưng họ vẫn vui vẻ vây quanh anh. Phó baba như thế ai cũng với tới không nổi, anh ấy chính là thiên tiên hạ phàm để độ kiếp.
Phù An An yên lặng ở trong lòng cho xuống cái định nghĩa. Bưng đĩa đi tìm một cái góc nhỏ, để cho các phàm nhân chiêm ngưỡng nhiều một chút tiên thể của Phó baba.
Phù An An vừa ăn đồ vật, ánh mắt nhìn xem đám người xung quanh, “Tôi phát hiện trong này có rất nhiều tiểu tỷ tỷ có dáng dấp đặc biệt xinh đẹp nha.”
Tô Sầm đang ngồi bên cạnh cô ấy, đã cười khi nghe những lời đó, "Không trang điểm xinh đẹp mà được? Dù sao thì Phó gia cũng ở đây."
Phù An An nghe vậy gật gật đầu, “Phó Ca có mị lực rất lớn nha.”
Nói đến đây Tô Sầm nhìn Phù An An, “Tiểu An An, nói thật đi, cô đi theo bên cạnh Phó gia lâu như vậy, không có xíu…ý nghĩ xấu nào hả.”
Nghe vậy, đôi mắt của Phù An An mở to --ý nghĩ xấu gì? Đó chính là bất hiếu!
Phù An An mãnh liệt lắc đầu, “không muốn, không muốn, tôi chỉ cần làm tốt tiểu tùy tùng đã rất hài lòng rồi.”
Tô Sầm bất ngờ liếc nhìn cô khi nghe những lời này, "Tiểu An An được lắm, khó trách có nhiều cô gái tiến cử mình như vậy mà chỉ có một mình cô có thể lưu lại bên cạnh Phó gia.”
Nói xong Tô Sầm cầm chén rượu lên, mang theo sự nhiều chuyện mà cho cô một ánh mắt ra hiệu, “nhìn thấy người phụ nữ mặc váy đỏ trong đám người không? Cô ấy thiếu chút nữa có thể làm thủ hạ dưới tay của Phó gia rồi nhưng đáng tiếc cô ấy đã cất giấu ý tưởng không nên có.”
Phù An An nghe vậy nhìn theo phương hướng ánh mắt của Tô Sầm. Người phụ nữ mà anh đang nói đến mặc một chiếc váy đỏ cùng màu với cô, hở lưng, ngực nở nang, eo thon, đôi môi gợi cảm, nụ cười đều rất kiều diễm và quyến rũ.
Phù An An chảy nước miếng, "Anh Phó của tôi thậm chí không thích một cô gái đầy đủ điện nước như vậy?!"
Tô Sầm kinh hãi lại ghét bỏ mà liếc nhìn cô một cái, “Tiểu An An trang nhã một chút, bộ dạng này của cô còn sắc quỷ hơn cả đàn ông.”
“A.” Phù An An uống ngụm nước trà, có chút có chút tiếc nuối, “trai tài gái sắc, Phó Ca của chúng ta thế mà không thích, thật đáng tiếc.”
“Cô đúng thật là không có ý nghĩ gì với Phó gia.” Tô Sầm ngoài ý muốn nhìn Phù An An, “ Mới vừa rồi tôi còn tưởng cô đang giả vờ, khẩu thị tâm phi.”
“Làm người thì phải biết tự giác.” Phù An An xua tay, “Tôi luôn biết vị trí của mình nên ở đâu.”
“Thật sao?” Tô Sầm bắt đầu hứng thú, “Vậy cô cảm thấy bốn người còn lại như chúng tôi có điểm nào làm cô thích không?”
Phù An An nhìn Tô Sầm, không bao giờ nghĩ rằng đàn ông có thể buôn chuyện như thế này. “Chắc chắn không có a, yêu thích Chương Sư Phụ, gọi là khi sư diệt tổ;Nghiêm ca, Từ ca chính là anh trai ở trong lòng tôi;còn Đại Cường Ca anh thì......”
Tô Sầm lông mày nhíu lại, “Tôi thì thế nào?”
Phù An An khẽ mỉm cười, nhìn về phía chân trời xa xa, "Tôi xứng đáng được thứ tốt hơn!"
Anh Đại Cường nụ cười dần dần biến mất, "Phù An An, Tô ca ca nhất định phải cho cô biết, ca ca đây yêu thích cô nhiều đến như thế nào!"
Hai người ở bên cạnh xì xào bàn tán, cũng không nhìn thấy Phó Ý Chi trong đám người liếc mắt nhìn bọn họ. Không lâu sau, đám đông xung quanh Phó Ý Chi đã giải tán. Nghiêm Sâm Bác nhìn về phía hai người bọn họ, “Tô Sầm, An An lên lầu thôi.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo