Editor: Trâm rừng
Nghe vậy, Phù An An nhấc chân đi theo mấy người cùng nhau lên lầu.
Trong không gian riêng tư trên tầng hai, mấy người bọn họ đang thảo luận về mọi thứ, còn Phù An An đang ngồi ở một bên lắng nghe.
"Giết người chia bài dự bị để đổi lấy điểm là thiết lập trò chơi có ảnh hưởng lớn đến nội bộ người chơi, vì vậy chúng ta nên tăng cường quản lý những người bên dưới." Chương Tân Thành khoanh tay ở bên cạnh lạnh nhạt nói.
"Để ngăn chặn kẻ nào đó làm hại người nội bộ chỉ vì lợi ích, tôi nghĩ cần phải có biện pháp mạnh."
Phó Ý Chi gật đầu, “chuyện này giao cho cậu và Tô Sầm phụ trách.”
Sau đó là một cái vấn đề cuối cùng.
"Vừa rồi có người báo cáo với chúng ta rằng một số người chơi trước đó đã chọn rời khỏi trò chơi đã bị kéo trở lại trò chơi."
Nghiêm Sâm Bác đã báo cáo với Phó Ý Chi, "Điểm của những người này đã bị xóa về số 0 và họ đã bị trò chơi tước bỏ tư cách được tuyển chọn trở thành người chia bài. Một số trong số họ là cựu thành viên trong tổ chức của chúng ta và bây giờ bọn họ muốn quay trở lại."
“Ra khỏi trò chơi là giả sao?” Phù An An hỏi.
"Không, trò chơi đã tạo ra một cái bẫy văn bản cho chúng ta." Nghiêm Sâm Bác giải thích, "Lúc đầu, trò chơi cho chúng ta hai lựa chọn: Nếu bạn tiếp tục chơi trò chơi, bạn sẽ có cơ hội trở thành một người chơi chia bài chính thức, nếu bạn từ bỏ cuộc chơi, bạn sẽ mất tư cách được tuyển chọn thành người chơi chia bài và thoát khỏi trò chơi.
Trên thực tế, từ bỏ trò chơi chỉ là từ bỏ tư cách được tuyển chọn thành người chia bài chính thức của trò chơi, có thể thoát khỏi trò chơi ở giai đoạn đầu tiên và vẫn có thể bị kéo vào trò chơi ở giai đoạn thứ hai.
Tương ứng, trở thành người chia bài chính thức thì người chơi sẽ có 4 ô trốn tránh trò chơi ở giai đoạn tiếp theo của trò chơi, các ô này có thể tùy ý trao cho bốn người chơi bình thường, người chơi bình thường sau khi sử dụng sẽ không cần tham gia bất kỳ trò chơi sinh tồn nào. Cái này mới là quyền lợi thực sự để thoát khỏi trò chơi này.”
Phù An An nghe thấy điều này thì sững sờ, cô còn chưa nghĩ tới mức độ này, hơn nữa cô còn hiểu biết thêm chút ít về sự vô liêm sỉ của trò chơi. Cái trò chơi gân gà này quả thật quá chó má!
Lúc này, Nghiêm Sâm Bác đang nhìn Phó Ý Chi, lời nói của anh ấy sẽ quyết định số phận của những người chơi bị lôi kéo vào trò chơi một lần nữa.
“Không muốn.” Phó Ý Chi thanh âm bình thản lại tuyệt tình. Không có ý thức tổ chức cùng ý thức phán đoán trực tiếp lựa chọn ra khỏi trò chơi, bây giờ đã không bất kỳ giá trị gì, dạng người này cho quay lại tổ chức cũng không dùng được. Khoản tài trợ hàng năm 500.000 cho mỗi người chơi nồng cốt không phải để làm từ thiện.
“Tốt.” Nghiêm Sâm Bác đã hiểu rõ.
Nói xong, Phó Ý Chi nhìn người đang đứng bên cạnh, “Phù An An.”
"Ừm?"
“Đi xuống nhìn tình huống phía dưới một chút.” Phó Ý Chi ra lệnh.
“Ồ.” Phù An An gật đầu, xoay người đi ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại. Điều cô không biết là sau khi cô rời đi, bầu không khí trong phòng lập tức chìm xuống.
“Tô Sầm.” Nghe được Phó gia gọi tên mình, Tô Sầm có chút khẩn trương đứng lên.
Phó Ý Chi mặt không đổi sắc nhìn anh: "Anh còn nhớ những gì tôi đã nói với anh không?"
Trái tim của Tô Sầm lỡ một nhịp, anh ấy đã làm gì để khiến Phó gia không hài lòng? Vẻ ngoài của Phó Ý Chi ngày càng lạnh hơn, bầu không khí trong phòng dường như bị đóng băng, điều này khiến Tô Sầm nhận ra rằng Phó gia đang thực sự tức giận.
Mồ hôi nhỏ giọt trên trán, Tô Sầm nhìn về phía Nghiêm Sâm Bác cầu cứu.
“Tiên sinh.” Nghiêm Sâm Bác lườm Tô Sầm một cái nhẹ nhàng nói: "Tác phong thường ngày của Tô Sầm quả thực có chút lông bông, nhưng cậu ta luôn coi An An như em gái của mình mà đau lòng, không có tâm tư gì khác."
Sau khi Nghiêm Sâm Bác nói xong, Tô Sầm chợt nhớ rằng trước đây Phó gia đã nói điều đó vài lần nên anh ta nhanh chóng giải thích
“Phó gia, tôi vẫn luôn coi Phó An An như em gái ruột của mình, hoàn toàn không có ý định cố ý lợi dụng một tí gì về chuyện nam nữ! Từ nay về sau nhất định sẽ chú ý giữ khoảng cách với cô ấy!"
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo