Editor: Trâm Rừng

"Chúng tôi chỉ là những người bình thường tò mò." Phù An An chắp tay nhìn Hứa Giai Đình: "Ngươi biết hương hoa thoang thoảng kỳ lạ làm cho người ta ngất xỉu kia là cái gì sao?"

"Ha ha ha, người bình thường cũng tò mò chuyện này sao?" Hứa Gia Đình ngồi tại chỗ dùng ngón tay chọc chọc lòng bàn chân "Ngươi nên hỏi vấn đề này với những chuyên gia kia, hỏi ta, ta có thể biết cái gì."

Phù An An cau mày khi nghe điều này, thật sự cô không ngờ người này sẽ không muốn nói về nó. "Các ngươi sớm muộn gì cũng chết hết, ngày đó ở trên phố thương mại ta nghe ngươi nói, cho nên muốn tới hỏi ngươi. Ta không nghĩ rằng ngươi là một kẻ điên nói lảm nhảm."

Nói vòng đến chuyện này, Hứa Gia Đình rốt cục nghiêm túc nhìn về phía Phù An An, "Ta nói, ngươi sẽ tin ta sao?"

Phù An An nghe những lời này gật đầu: "Điều kiện tiên quyết là ngươi không giấu giếm điều gì."

Hứa Gia Đình ngồi thẳng người, "Các ngươi biết câu chuyện thật sự của Thần tình yêu không?"

Phù An An: “là cái gì?”

Hứa Gia Đình nhìn về phía Phó Ý Chi bên cạnh cô, “ta muốn hút điếu thuốc.”

Nghe vậy, Phó Ý Chi ra hiệu cho một người đàn ông, người đàn ông này nhẹ nhàng thương lượng với lính canh, sau đó một bao thuốc lá được đưa vào.

Hứa Gia Đình đưa điếu thuốc lên trước mũi, dùng sức hít một hơi, "Thủ đoạn của vị tiên sinh này không tầm thường nha, muốn biết rõ âm mưu tình ái như thế nào, tự các ngươi đi tra đi, câu chuyện ban đầu ta cũng không biết."

"Cho nên ngươi chỉ muốn lừa một bao thuốc?" Phù An An không thể tin được.

Hứa Gia Đình cười ha ha, “cũng không thể tính toán là lừa gạt a, đây chính là tin tức đó.” Vừa nói chuyện, anh vừa cúi người dán vào máy điện thoại, giọng nói nhỏ bé mang theo run rẩy, "Tôi cũng biết, ở thị trấn nhỏ này sẽ có rất nhiều người chết, rất nhiều... chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ nổi da gà."

Hứa Gia Đình ôm cánh tay của chính mình, nụ cười mang theo chút thần kinh đó lại xuất hiện trên khuôn mặt hắn ta, ánh mắt hắn ta đảo qua đảo lại giữa hai người, rồi hắn ta nói với họ: "Nếu ta là các người, bây giờ hãy lên xe và biến khỏi nơi này."

Ai không muốn rời đi đâu. Hiện tại, nếu bọn họ có thể rời đi nơi này đã sớm mua vé máy bay đi ngay trong đêm rồi.

Hết giờ thăm tù, khi hai viên cảnh sát chuẩn bị áp giải hắn ta về, Phù An An đã cảm ơn hắn ta… Hứa Gia Đình đi tới cửa dừng lại, đột nhiên phát ra một tiếng cười quỷ dị, quay đầu nhìn Phù An An, "Chạy đi, tránh xa hắn ra."

Cái gì? Hắn ta chưa kịp nói rõ ràng thì đã bị áp giải đi.

Phù An An nhìn về phía Phó Ý Chi đang ở bên cạnh, sau một khắc vội vàng nói, “tôi tuyệt đối sẽ không chịu đến bất kỳ xúi giục nào .”

Phó Ý Chi đứng dậy bước ra ngoài, đến nhà để xe dưới tầng hầm, lên xe, khi chỉ còn hai người anh nói: “Không phải cô nói rằng đã nghiên cứu rất nhiều về nguồn gốc của Lễ hội tình yêu sao?”

“Tôi đã kiểm tra rất nhiều, nhưng nội dung của các câu chuyện rất khác nhau.” Phù An An lấy cuốn sổ của mình ra cho anh xem phiên bản 1.0 nguồn gốc của Lễ hội tình yêu mà cô đã thu thập được. Phó Ý Chi đọc nhanh như gió, đúng là không có nhiều giá trị để nghiên cứu.

Phù An An tiếp tục, "Nhưng tôi biết một người biết rất nhiều về Lễ hội tình yêu!"

--------------------------------

Mười phút sau, họ trở lại khách sạn. Đứng ở cửa phòng 806, Phó Ý Chi vẻ mặt âm trầm nói: "Ý của ngươi là người này?"

"Cái này... Chu Cảnh Hữu là phó giáo sư tại Đại học XX, anh ta đã từng nói qua câu chuyện này với tôi." Phù An An cầm quần áo của Phó Ý Chi nói, "Vì thông quan thành công, anh đừng để ý mấy chuyện nhỏ nhặt này!"

Phó Ý Chi mặt không biểu tình gì. Dùng đầu ngón chân đều có thể đoán được rằng Phó baba đang rất không vui.

Nhưng lúc này cửa đã mở ra. Chu Cảnh Hữu đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Phù An An ở cửa, còn tự động bỏ qua người đàn ông bên cạnh cô.

"Tiểu Hoa tiểu thư, tôi có thể giúp gì cho cô?"

1.71912 sec| 2396.68 kb