Editor: Trâm Rừng
Ngày hội kết hoa được tổ chức tại quảng trường ở trung tâm thị trấn. Tất cả những người có mặt đều là con gái, xung quanh đều là những người bán hoa mua hoa, Phù An An khoanh tay đứng nhìn, vừa đi vừa dừng.
Hôm nay hoa tươi bán đặc biết mắc, hoàn toàn là muốn làm thịt những vị khách có tâm tư thoát ế tới đây.
Chu Hữu Cảnh thấy cô căn bản không có ý định mua hoa, liền hỏi: "Tiểu Hoa tiểu thư, cô không muốn thử sao?"
“Không cần.” Nếu bông hoa tình yêu là chín mươi chín nhân dân tệ, cô tình nguyện mình độc thân.
Chu Hữu Cảnh liếc nhìn các loại hoa, dường như hiểu ra điều gì, cười với cô: "Chờ tôi một chút được không? Tôi sẽ quay lại ngay."
Nói xong, người đàn ông liền quay đầu chạy đi
Phù An An đứng tại chỗ nhìn anh ta đi càng ngày càng xa, hoàn toàn không hiểu anh ta định làm gì. Ngay lập tức, một mình cô nhìn xung quanh, sau đó cô tìm thấy một gian hàng làm bằng khăn vải màu xanh và trắng trong một góc nhỏ.
Sạp hàng của một bà cụ tuổi ngoài 70: Trên đó có những cục đường màu nâu nhạt, có thể đã để lâu nên thu hút một số con kiến. Bà cụ ngồi trên bậc thềm mỉm cười nhìn dòng người qua lại.
Phù An An suy nghĩ một chút, ngồi xổm ở trước mặt bà hỏi: "Bà ơi, kẹo này bán như thế nào?"
Bà lão hình như bị lãng tai, hỏi mấy lần mới nghe rõ: "Mười đồng một lạng."
Mười đồng một lạng thì hơi đắt một chút, nhưng so với bên cạnh chín mươi chín tệ một đóa hoa thì rẻ hơn nhiều, lại có thể để bà lão có thể sớm về nhà nghỉ ngơi. Phù An An vung tay lên, "Tôi muốn mua hết!"
Bà cụ nhỏ vui vẻ, cầm lấy túi ni lông đưa cho cô, "Cầm đi cô bé, ngày gấp hoa nhất định phải ăn kẹo hoa gừng."
Phù An An gật đầu, trong lòng cô tràn ngập sự hài lòng khi làm việc thiện, cho đến khi cô đi đến cửa hàng khác một lúc, khi quay lại, cô phát hiện bà lão vẫn chưa rời đi. Viên đường lại được đặt lên chiếc khăn vuông nhỏ, bà cụ tiếp tục mỉm cười nhìn hai cô bé ngồi xổm đối diện. Cũng như cô, hai cô bé đã mua hết những viên đường trên chiếc khăn vuông.
Sau khi hai trăm nhân dân tệ đến, bà lão đợi người rời đi, khéo léo lấy ra một phần kẹo mới khác từ cái gùi dưới chân.
Trong gùi còn có một hộp giày nhỏ bằng bìa cứng, chất đầy những tờ tiền một trăm nhân dân tệ, so với việc kinh doanh hoa bên ngoài còn tốt hơn. Phù An An:...... Địa điểm du lịch đúng là có rất nhiều chiêu trò để cho người ta khó lòng phòng bị.
Lúc này Chu Hữu Cảnh đã trở lại, trên tay ôm một bó lớn gồm các loại hoa khác nhau, "Tiểu Hoa tiểu thư, hoa này tặng cho cô."
Phù An An nhìn lùi lại phía sau, “Thầy Chu, anh đang làm gì vậy?”
Chu Hữu Cảnh nhìn hành động lảng tránh của Phù An An có hơi thất vọng, rồi lại mỉm cười, "Tôi tặng cho cô một tràng hoa, nếu cô đến đây để trải nghiệm thì phong tục địa phương độc đáo như vậy không thể bỏ qua."
"Nó rất là đắt tiền." Chín mươi chín đồng tiền một đóa hoa, khắc kim cũng phải khắc tại trên lưỡi đao.
Phù An An xua tay, "Anh giữ lại cũng được, bán cũng được, tôi thật sự không cần." Nghe vậy Chu Cảnh Hữu có chút tiếc nuối, ôm đóa hoa nhìn cô.
Một người đàn ông đẹp trai và lịch lãm đứng ở quảng trường, rất nhanh anh đã thu hút những phụ nữ độc thân khác.
Có nữ sinh cầm vòng hoa đi tới, mạnh dạn mà thẹn thùng, thẳng thắn có chút tế nhị nói: "Thưa ngài, hoa trên tay ngài đẹp quá, tôi có thể đổi vòng hoa thành phẩm với hoa của ngài được không?"
Phù An An nghe vậy lui lại mấy bước, đứng ở ngoài đám người cắn một miếng kẹo hoa gừng. Đây là một viên kẹo cứng được làm thủ công, Phù An An vốn tưởng rằng nó sẽ có mùi lạ, không ngờ lại là loại béo ngậy nhưng không ngán, lại còn khá ngon.
Chu Cảnh Hữu được bao quanh bởi nhiều cô gái, nhưng đôi mắt của anh ấy vẫn nhìn về phía Phù An An. Tuy rằng phát hiện Tiểu Hoa tiểu thư không có hứng thú với mình, nhưng anh ta vẫn muốn thử một lần nữa, vì vậy nhẹ nhàng lễ độ nói: "Thật xin lỗi, cái này là tôi mua cho người khác, không thể đổi."
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo