Editor: Trâm Rừng
Các cô gái hét lên ngay tại chỗ gây ra một chấn động nhỏ trên quảng trường. Dù sao bọn họ cũng đã vất vả lâu như vậy, không ngờ lại bị một cô gái vừa mới đến này giành được.
Kế hoạch của Phù An An rất có hiệu quả. Sau một hồi hỗn loạn, cuối cùng đám đông xung quanh Phó Ý Chi cũng giải tán, Phù An An cũng chen được vào bên cạnh anh.
"Phó ca, mị lực thật lớn nha!" Phù An An khen ngợi, rồi hỏi: "Phó ca, mấy ngày nay anh ở đâu? Tôi tìm anh rất lâu."
Phó Ý Chi liếc nhìn bó hoa hồng trong tay cô, không nói gì, mặt lạnh, chân dài bước đi ra ngoài. Thấy vậy, Phù An An vội vàng đi theo.
Cô cảm thấy rằng Phó baba rất là không vui khi gặp lại cô, Phù An An lặng lẽ đi theo sau anh, cẩn thận liếc nhìn anh vài lần.
Hai người một trước một sau đi tới, giữ khoảng cách không quá gần cũng không quá xa. Đi ra khỏi quảng trường, Phó Ý Chi nhìn vẻ mặt lo lắng của Phù An An ở phía sau, lông mày hơi nhướng lên và giọng nói lạnh lùng: "Phù An An, cô cảm thấy vòng trò chơi này vui vẻ thú vị sao?"
Với giọng điệu trách cứ rõ ràng này, Phù An An nhanh chóng lắc đầu, thậm chí còn không tiếc mà ném bông hoa trị giá 99 nhân dân tệ vào thùng rác.
"Không vui đâu! Phó ca, tôi bị kéo đến đây, tôi không thích chút nào!" Hóa ra Phó baba đã tức giận về điều này, Phù An An nhanh chóng bày tỏ quan điểm của mình.
Nhìn thấy hành động của cô, sắc mặt Phó Ý Chi dịu đi rất nhiều, nhưng ngữ khí vẫn lạnh lùng giảng đạo: "Đây là trò chơi, biến hóa thật kỳ quái, đối phương là người chơi hay là NPC cô còn không biết, còn nói đến chuyện yêu thích cái gì. Bất kỳ sơ suất nhỏ nào cũng có thể giết chết cô trong trò chơi." Phó Ý Chi đã thấy một người chơi như vậy, anh không muốn Phù An An cũng ngu ngốc như vậy.
Phù An An gật đầu như gà mổ thóc, biểu thị đã biết, đã hiểu, tôi khá ngoan ngoãn.
Bước chân của Phó Ý Chi chậm lại, ra hiệu cho cô đi theo. Thấy cô mở to đôi mắt ngốc ngốc, như thể cô có thể dễ dàng bị người khác lừa dối, anh đã nói một câu không thể hiểu nổi: "Trong thực tế, cô cũng không thể yêu."
“Hả?” Phù An An sững sờ.
Ý thức được chính mình nhúng tay quá nhiều, Phó Ý Chi sắc mặt trầm xuống, "Người cô yêu ít nhất cũng phải nhìn vừa mắt mới được."
"Ồ.” Phù An An đã hiểu, Phó baba sẽ giúp cô trấn ải kiểm tra bạn trai. Nhưng để thỏa mãn điều kiện của anh thì tiêu chuẩn sẽ cao bao nhiêu? Sao cô bắt đầu cảm giác được mình sẽ sống cô độc suốt quãng đời còn lại vậy.
Phù An An đang ở trong lòng yên lặng suy nghĩ, trên đỉnh đầu lại truyền đến một câu hỏi: "Cô hiện tại ở nơi nào? Tìm được cái gì?"
Nghe vậy, Phù An An chuyển sự chú ý của mình, ríu rít bên cạnh Phó Ý Chi như một con chim sẻ nhỏ, muốn kể cho anh nghe tất cả những gì đã xảy ra trong vài ngày qua: “Tôi sống ở trước mặt cách chỗ này không xa, trong một khách sạn trên phố thương mại. Ngoài ra, liên quan đến thông tin, tôi đã tìm thấy một số phiên bản của câu chuyện Lễ hội tình yêu..."
Phù An An đang nói đến cao hứng, trong nháy mắt một cỗ mùi thơm đậm đà xuất hiện, lập tức bao phủ toàn bộ trấn nhỏ. Giống như có hơn một trăm bình nước hoa đã đổ bên trong thang máy, mùi thơm nồng đậm đến nổi làm cho người ta ngạt thở.
Phù An An nhìn về phía Phó Ý Chi, một chữ cũng không kịp nói, tiếp đó một hồi trời đất quay cuồng rồi mất đi ý thức.
Cùng lúc đó, nguyên bản thị trấn náo nhiệt đột nhiên trở nên yên tĩnh, bất kể nam nữ, bất kể tuổi tác, bất kể thực lực, trong nháy mắt tất cả mọi người trong thị trấn đều ngất đi!
Chiếc xe mất kiểm soát lao vào khu phố thương mại, sau khi nghiền nát cả đoạn đường, nó đâm vào một cửa hàng đông đúc người, trong khách sạn, người đầu bếp rơi vào chảo dầu nóng và chết lặng lẽ trong tiếng xèo xèo; ca khúc quảng bá ngọt ngào sung sướng còn đang lập đi lập lại trên các phố lớn, ngõ nhỏ,…
Vào ngày thứ tám của trò chơi, tất cả mọi người đều hôn mê.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo