Editor: Trâm Rừng

Phó Ý Chi liếc nhìn nửa túi đường còn lại trên bàn, nhìn Phù An An vẫn đang cầm ly nước đường trước mặt, "Đi rót cho tôi một ly nước trắng."

“A, được.” Phù An An gật đầu, chạy đến bình nước lấy một cốc nước ấm, sau đó chân chó mang đến cho anh.

Phó Ý Chi ngồi dậy, cầm lấy cốc nước đưa lên uống để làm ẩm cổ họng, "Trò chơi này kéo dài bao nhiêu ngày rồi?"

“Ngày thứ mười.” Phù An An đáp: “Anh đã hôn mê hai ngày rồi.”

Phó Ý Chi: "Trong khoảng thời gian đó đã xảy ra chuyện gì?"

"Khi tôi tỉnh dậy đã là buổi sáng ngày thứ chín, lúc đó mọi người đều hôn mê, đến nổi ngày thứ tám đã xảy ra chuyện gì tôi cũng không biết.”

Phù An An lắc đầu, rồi kể cho anh nghe chuyện gì đã xảy ra khi cô tỉnh dậy. "Đột nhiên ngất đi rồi đột nhiên tỉnh lại, có cảm thấy không khỏe chỗ nào hay không?"

Phó Ý Chi: “không có.”

“Tôi cũng không có. Tôi còn tưởng rằng anh là người cuối cũng tỉnh lại sẽ có có điểm gì đó khác với mọi người.” Phù An An nghe những lời đó thì gạch bỏ phỏng đoán được viết trong cuốn sổ.

"Tuy nhiên, tôi thấy rằng số người tỉnh dậy đều có quy luật. Đầu tiên là nữ, từ ít dần đến nhiều hơn. Sau đó là nam, từ nhiều đến ít. Tôi có lẽ nằm trong nhóm người đầu tiên thức dậy, anh có thể là người cuối cùng thức dậy."

Phó An An chỉ cho anh xem biểu đồ hình tam giác thẳng đứng và lộn ngược được vẽ trong cuốn sổ, "Anh nói thứ tự tỉnh táo này, chẳng lẽ là nhắc nhở của trò chơi sao?

Chủ đề của trò chơi được gọi là 'Tình yêu, Sinh sản và Tuyệt chủng'. Đó không phải là tình yêu trong mười ngày đầu tiên, sinh sản trong mười ngày giữa và tuyệt chủng trong mười ngày cuối cùng sao? Nói đến đây, Phù An An xã giao xoa cằm, nghe đến từ "sinh sản" liền cảm thấy rất hoang đường. Mặc dù ngoài mặt kiềm chế, nhưng suy nghĩ dần dần thay đổi. Hoàng……..

Cho đến khi bị vỗ vào đầu, Phó Ý Chi nhìn thấy vẻ mặt ngu ngơ của Phù An An, mặt vô cảm mặc áo khoác đi ra ngoài.

Phù An An vội vàng thu liễm, “Phó Ca, anh muốn làm gì?”

Phó Ý Chi: "Đi kiểm tra camera giám sát."

--

Camera giám sát có ở khắp mọi nơi. Họ ngồi trong phòng giám sát của khách sạn cùng xem đoạn video từ hai ngày trước.

Trong video, mọi người lặng lẽ ngất xỉu vào cùng một thời điểm. Ít phút sau, bất ngờ xuất hiện một làn khói hồng. Từ con đường ở lối vào khách sạn, đến đại sảnh trong khách sạn, rồi đến từng căn phòng, thậm chí một căn phòng không có khe hở cũng có thể xâm nhập, có thể nói là có sức lan tỏa rất lớn.

Phù An An tạm dừng theo dõi, cả người ghé sát vào màn hình, "Cái thứ màu hồng này là cái gì?"

Người phụ trách ở bên cạnh cũng sửng sốt, "Thứ này thoạt nhìn thật kỳ quái."

Nửa giờ sau, thứ màu hồng biến mất. Không còn nghi ngờ gì nữa, người dân trong toàn thị trấn, tất cả ai còn sống, đều đã hít phải làn khói kỳ lạ này!

Phù An An đã gửi một tin nhắn trong nhóm, hỏi các cô em gái trong nhóm đang làm việc trong bệnh viện hỏi xem họ đã kiểm tra thân thể của những người hôn mê này chưa.

Tất cả các câu trả lời đều nói đã kiểm tra, cơ thể đều bình thường.

【Phổi thì sao? Có gì lạ không? 】

【Không a. 】 Có vẻ như không có thông tin nào hữu ích.

Thấy vậy, Phù An An ngồi xuống và tiếp tục xem nội dung giám sát phía sau. Thứ màu hồng biến mất, hình ảnh trên màn hình vẫn đứng yên như cũ, nếu không phải thời gian bên dưới vẫn đang chầm chậm chạỵ qua, Phù An An suýt chút nữa còn tưởng rằng mình vẫn chưa nhấn nút phát.

Hơn mười giờ hình ảnh đứng yên, thậm chí là tăng tốc độ lên gấp đôi, cô không thể xem hết chúng trong một tiếng rưỡi. Vì lý do này, Phó Ý Chi đã đưa tiền nhờ người sao chép một bản giám sát hoàn chỉnh.

"Phó ca, anh nghĩ thứ giống như sương mù màu hồng đó là gì?" Ở lối đi trong hành lang, Phù An An hỏi Phó Ý Chi, "Tôi đã chơi một vòng trò chơi có liên quan đến sương mù, có những ký sinh trùng ẩn giấu ở trong đó, rất kinh tởm. Bây giờ tôi cảm thấy hơi chóng mặt khi nhìn thấy sương mù."

1.07524 sec| 2393.273 kb