Editor: Trâm Rừng
Vừa làm xong, đã có người tiến đến hỏi: "Vòng hoa này đẹp thật, có thể tặng cho tôi được không?"
Phù An An nhìn vòng hoa sắp bung ra, trầm mặc một lát, hắn dùng con mắt nào mà nhìn ra cái vòng hoa này đẹp vậy?
"Xin lỗi, tôi không thể tặng." Phù An An đeo vòng hoa vào cổ tay và nói mà không cần suy nghĩ. Người đàn ông đã bỏ đi một cách tiếc nuối khi nghe thấy điều này.
Phù An An chống đầu nhìn ra bên ngoài, gió nhẹ thổi qua, hương thơm thoang thoảng từ cửa sổ bay vào. Có chút giống hương hoa, lại hình như không phải. Thật sảng khoái, khiến người ta không khỏi muốn ngửi thêm vài lần, nhưng sau đó đột nhiên biến mất, người chung quanh đều nhìn ra ngoài cửa sổ, tựa hồ cũng ngửi được mùi thơm này. Đáng tiếc nó biến mất quá nhanh, không biết là từ chỗ nào truyền tới.
Lúc này, một người đàn ông ăn mặc rách rưới, mất trí bất ngờ xông ra đường, khi thấy người dân thì điên cuồng xô đẩy, tấn công người đi đường bình thường khiến tuyến phố bên ngoài hỗn loạn. Cảnh sát trị an nhanh chóng đi đến, cuộc bạo loạn không kéo dài lâu, họ đã bắt được người đàn ông và đưa anh ta lên xe.
Họ vừa đi ngang qua cửa sổ của quán cà phê, một giọng nói điên cuồng lọt vào tai của cô nói - "Sớm muộn gì các ngươi cũng sẽ chết."
Đôi mắt của Phù An An mở to ngay lập tức khi nghe người đàn ông này lẩm bẩm, có lẽ anh ta sẽ biết điều gì đó. Nghĩ đến đây, cô lập tức đuổi theo, đáng tiếc vẫn quá chậm, người đàn ông đã bị đưa lên xe cảnh sát, bỏ lại Phù An An hít phải một tràng khói xe ở phía sau.
Lúc này, cả thị trấn vang lên tiếng đài phát thanh, bên trong vang lên tiếng nhạc vui vẻ, đẩy không khí lễ hội lên cao trào. Những cặp đôi kết đôi thành công nắm tay nhau đổ xô ra đường, còn những nam nữ độc thân rõ ràng còn chưa có nửa kia thì bị nhiệt tình kéo đến quảng trường, đây là một buổi hẹn hò trá hình do thị trấn tổ chức cho họ. Trên tay của mỗi người cầm một bó hoa, hoa hồng xanh cho nam, hoa hồng đỏ cho nữ.
Theo tục lệ, dù muốn hay không, người được tặng hoa hồng phải chọn một người khác phái để tặng hoa hồng này và cùng nhau xem văn nghệ vào ban đêm. Thị trấn nhỏ thực sự đã rất liều mạng chỉ để nâng cao danh tiếng của mình.
Phù An An nhìn những bó hoa một lúc, trò chơi được thiết lập như thế này, nó có phải muốn cô chọn một vài NPC để mang về nhà không?
Trên thực tế, một số NPC nhìn cũng rất đẹp đấy. Với ý nghĩ ngắm trai đẹp, Phù An An nhìn xung quanh trong đám người, trong lúc nhất thời nhìn mấy anh em đẹp trai, trong lòng còn thầm đánh giá điểm cho bọn họ.
Nhưng kể từ khi đến biệt thự, mấy vị đại ca xung quanh cô rất đẹp trai, còn có vẻ ngoài của Phó baba thậm chí là nghịch thiên, điều này khiến tiêu chuẩn thẩm mỹ của cô cao hơn rất nhiều. Không có ai ở đây có thể đạt điểm 8.
Phù An An đang suy nghĩ trong đầu, ngay sau đó, cô đã bắt gặp một ánh mắt rất quen thuộc – Phó baba mà cô đã tìm kiếm trong nhiều ngày nay, lúc này đang đứng cách cô khoảng 50 mét ở hướng chín giờ.
Vẻ mặt lạnh lùng mà bá đạo làm người tránh xa ngàn dặm đang nhìn về phía cô, trên mặt ẩn chứa một chút không kiên nhẫn cùng tức giận. Gặp nhau trong trò chơi không phải sẽ rất vui vẻ sao? Vì sao Phó ca lại tức giận nhỉ?
Phù An An nghi ngờ trong phút chốc thì đã hiểu ra khi nhìn thấy không biết bao nhiêu người đang vây quanh phía sau Phó Ý Chi. Có khoảng ờ ba hoặc bốn tầng gì đó! Nếu là cô thì cô cũng sẽ đau đầu nha.
Sau khi hiểu ra điều đó, Phù An An đã gạt bỏ những chướng ngại vật trước mặt rồi khó khăn chen vào bên cạnh Phó baba. Không thể quá mạnh mẽ mà đem các cô gái nhiệt tình này đẩy ra được, cứu giá cũng là một công việc rất cần kỹ thuật.
Phù An An nhìn những cô gái nhiệt tình đang cầm những bông hoa nhỏ thì chợt có một ý tưởng, nháy nháy mắt ra hiệu cho Phó baba, sau đó đứng ở bên ngoài cố gắng đem bông hồng ở trong tay đưa tới.
Phải mất ít nhất nửa phút, vị đại gia này mới chịu đưa tay ra nhận lấy bông hoa.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo