Editor: Trâm Rừng
Hành vi mạo phạm như vậy khiến sắc mặt Phó Ý Chi trong nháy mắt trầm xuống, ánh mắt nhìn về phía Chu Cảnh Hữu trở nên lạnh như băng.
Thấy vậy, Phù An An nhanh chóng kéo Phó Ý Chi rời đi. Chu Cảnh Hữu có thể hay không chọc giận Phó Ý Chi cô không phải rất quan tâm, nhưng mà đừng có kéo cô theo có được không?
Cô không biết liệu Phó baba có giận chó đánh mèo hay không, nhưng mọi thứ phải được ngăn chặn trước khi nó xảy ra.
"Phó ca, đi thôi, chúng ta đi ăn cơm trước đi, tôi đột nhiên nhớ tới một chuyện rất trọng yếu!"
Phó Ý Chi bị Phù An An lôi kèo, ỡm ờ mà đi về phía trước. Đôi mắt lạnh như băng nhìn vào Chu Cảnh Hữu lần cuối, ánh mắt mang theo khí tức nghiền nát vạn vật, cảnh cáo hắn đừng hành động vượt quá giới hạn. Áp suất không khí xung quanh đột ngột giảm xuống, khiến trái tim chìm xuống trong một lúc. Rõ ràng chỉ là một ánh mắt mà thôi nhưng Chu Cảnh Hữu đã sống gần ba mươi năm, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy bức bối không thể phản kháng. Trong không khí vẫn còn thoang thoảng hương thơm của Tiểu Hoa tiểu thư, muốn bỏ cuộc sao? Nhưng mà hắn không nỡ.
--
Một bên khác. Phù An An cùng Phó Ý Chi đã đi tới một quán cà phê.
“Nói đi, phát hiện cái gì.” Phó Ý Chi vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng khuấy cà phê trong cốc bằng thìa.
Phù An An nhìn xung quanh, Phó baba luôn là tâm điểm của sự chú ý ở bất cứ nơi nào anh ấy đến cho nên bây giờ có khá nhiều ánh mắt đổ dồn về phía họ.
Phù An An bưng một chiếc ghế đẩu, ngồi ở bên cạnh anh, hạ thấp giọng nói chỉ có hai người đều có thể nghe thấy: "Vào ngày thứ tám của trò chơi, trước khi tôi hôn mê, tôi đã gặp một người kỳ lạ. Người này ngày hôm đó lao vào tấn công đám đông như bị điên, khi bị cảnh sát bắt được, hắn ta đã nói một lời — tất cả các ngươi đều sẽ chết ”.
Phù An An cầm ly sữa trước mặt lên uống cạn, lau đi ria mép do sữa in trên miệng, nghiêm mặt nói: "Tôi nghĩ người này có thể biết điều gì đó! Nhưng hiện tại hắn ta đang ở trong tù, nên việc đến thăm hắn ta có thể hơi rắc rối."
Nghe vậy, Phó Ý Chi gật đầu, lấy điện thoại di động ra gọi.
Phù An An nghiêng người nhìn một chút, "Phó ca, ở chỗ này anh cũng có quan hệ sao?"
Phó Ý Chi nhìn cái đầu mềm mại đang đến gần, "Có tiền thì có quan hệ." Vừa nói, anh vừa vươn tay đẩy cô ra, hơi nhíu mày, "Ngày mai đổi sữa tắm mùi thơm khác."
“Hả?”
Phó Ý Chi: “Mùi không dễ ngửi đổi cái khác đi.”
Tại sao đột nhiên lại đổi đề tại ? Nó có mùi khó chịu sao? Nhưng cô cảm thấy khá tốt mà. Phù An An nghe vậy xẹp lép miệng, Phó ba ba chuyện gì cũng muốn quản lý hết.
Bên này Phó Ý Chi nhắn cho người khác một cái tin nhắn, ngẩng đầu một cái nhìn thấy động tác của Phù An An, “Cô đang làm cái bộ dạng gì đó.”
Bị bắt ngay tại chỗ, Phù An An sững người, "Tôi… dễ thương?" Lúc này, cô cố nặn ra một nụ cười rồi giơ tay làm hình chiếc kéo lên.
Phó Ý Chi khuôn mặt càng đen hơn, “ngồi đàng hoàng.”
Phù An An ngay lập tức rút tay lại ngồi thẳng dậy.
“Đã hẹn trước, sáng mai đi qua đó.” Phó Ý Chi nói xong còn bổ sung, “Tránh xa cái người họ Chu đó ra.”
------------------------------
Trò chơi Ngày thứ mười một, buổi sáng.
Hai người đến nhà tù, dựa vào mối quan hệ mà Phó Ý Chi tìm được, cuối cùng họ cũng gặp được người đó.
Phù An An ngồi bên cạnh quan sát đánh giá người này qua lớp kính dày. Người đàn ông đó tên là Hứa Gia Đình, lúc này hốc mắt trũng sâu, khuôn mặt hốc hác, thần sắc căng thẳng như bị thần kinh, trông rất giống một người bị điên.
"Hôm nay chúng tôi đến đây để hỏi anh một số câu hỏi." Thời gian thăm tù có hạn cho nên Phù An An nói thẳng vào vấn đề: "Anh có biết gì về chuyện xảy ra trong Ngày lễ tình yêu không?"
Ánh mắt rã rời của Hứa Gia Đình cuối cùng cũng tập trung lại nhìn về phía hai người trước mặt, “các người là ai vậy?”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo