Editor: Trâm Rừng
Trong khi nói chuyện, Phù An An cùng Phó Ý Chi đi lên lầu, trên đường còn gặp được Chu Cảnh Hữu.
Chu Cảnh Hữu nhìn thấy Phù An An hai mắt sáng lên, nhìn thấy người đàn ông bên cạnh cô thì hơi sửng sốt. "Tiểu Hoa tiểu thư, chào buổi chiều, đây là..."
“Chu tiên sinh, chào anh.” Phù An An gật đầu với anh, bởi vì lời tỏ tình trước đó nên cô có chút ngượng ngùng, “Vị này là anh trai của tôi, chúng tôi có chút việc, đi trước đây.”
Thấy bộ dáng của cô muốn tránh mình còn không kịp, Chu Cảnh Hữu nhìn người đàn ông bên cạnh cô. Phù Tiểu Hoa một mình sống ở đây lâu như vậy, làm sao có thể đột nhiên xuất hiện một vị anh trai, ở thị trấn tình yêu chỉ có một khả năng —— "Tiểu Hoa tiểu thư, đây là người cô thích sao?"
Phù An An nghe vậy cả kinh, cái tên đáng ghét này muốn hại chết cô sao? "Chu tiên sinh, ngài có thể hiểu lầm tôi, nhưng không thể kinh nhờn anh trai của tôi!"
Sau khi nói xong, Phù An An nắm lấy cánh tay của Phó Ý Chi chạy về phòng. "Phó ca, hãy nghe tôi giải thích! Khi đó người này tỏ tình với tôi, tôi thản nhiên nói có người mình thích để từ chối, hắn ta đang hiểu lầm, xin anh đừng giận! Tôi còn trẻ, một chút cũng không gấp gáp yêu đương! Lấy công việc hoàn thành trò chơi đặt lên hàng đầu!" Nếu như Tô Sầm có được giác ngộ cùng với khát vọng sinh tồn cao như vậy thì cũng không phải lưu lạc đến Châu Phi.
“Được.” Phó baba nói một tiếng, nguy cơ đã được giải quyết, “Đi lấy máy tính và tải nội dung của ổ USB lên đi.”
Có thể là do trước đó anh đã ngủ quá lâu cho nên bây giờ năng lượng của Phó baba rất tốt. Trở lại phòng, hơn mười tiếng đồng hồ hình ảnh camera giám sát lúc sau, anh đã ngồi đó bất động xem từng khung hình. Kiên nhẫn đến kinh khủng.
Từ bốn, năm giờ chiều đến tám giờ sáng hôm sau. Phù An An tỉnh ngủ đứng dậy thấy Phó Ý Chi vẫn ngồi ở chỗ đó xem. Cô nghiêng người liếc nhìn thanh tiến độ, chỉ còn hai mươi phút nữa.
"Phó ca, anh có phát hiện gì không?"
“Không có gì.” Phó Ý Chi nhìn đoạn video cuối cùng, bình tĩnh nói: “Vừa rồi khách sạn thông báo với tôi rằng thị trấn nhỏ để tổ chức một cuộc họp vào buổi chiều.”
--------------------------------------
Vì tai nạn bất ngờ này, không nói ngay cả một lễ hội được lên kế hoạch tỉ mĩ cũng đã tạm ngừng, còn có gần một trăm người đã chết vì nhiều lý do. Khi mọi người tỉnh dậy, điều đầu tiên thị trưởng làm là xoa dịu những người còn lại và tổ chức tang lễ cho những người đã khuất.
"...Tỉnh đã cử các chuyên gia đến điều tra vụ tai nạn xảy ra tại Lễ hội Tình yêu. Tôi hy vọng mọi người sẽ hợp tác với chúng tôi và đừng dễ dàng rời khỏi thị trấn trước khi vấn đề được tìm ra... Ngoài ra, chúng tôi xin gửi lời chia buồn sâu sắc nhất đến những người bạn và người thân đã mất của chúng ta!”
Phù An An và Phó Ý Chi cùng nhau đứng ở rìa, chăm chú lắng nghe bài phát biểu của thị trưởng, đột nhiên cảm thấy một cái vỗ nhẹ trên đỉnh đầu, Phù An An ngẩng đầu nhìn người bên cạnh.
Cô vừa nghe Phó baba đột nhiên nói: "Hôm nay cô đã dùng nước hoa hả?"
“Không có.” Phù An An nghe vậy lắc đầu, “Chắc là tôi vừa mới tắm, có lẻ là mùi sữa tắm hương sữa bò ô mai đó.”
Nghe vậy, Phó Ý Chi khẽ ậm ừ, nhìn về phía trước như không muốn đi sâu hơn vào chủ đề này.
--
Một bên khác
Chu Cảnh Hữu vì sự xuất hiện của Phó Ý Chi mà có chút thất thần, nhìn thấy Phù An An đứng cách đó không xa, một lúc sau đi về phía cô. "Tiểu Hoa tiểu thư"
Chu Cảnh Hữu vừa định nói chuyện với cô thì một mùi hương không thể giải thích được tỏa ra từ cơ thể cô, thoang thoảng và có chút quyến rũ. Ngửi được mùi hương này, Chu Cảnh Hữu không khỏi hít vào hai lần, thấp giọng thì thào: "Thơm quá." Hành vi xúc phạm như vậy khiến sắc mặt Phó Ý Chi lập tức trầm xuống.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo