Editor: Trâm rừng
Phó An An ngoan ngoãn ngồi ở trước gương cười nói: "Đại Cường ca, tâm (tim) không động, anh sẽ chết."
Nghe vậy, Tô Sầm đi tới, véo khuôn mặt đầy phấn của Phù An An sau đó nói bằng giọng mà chỉ hai người họ có thể nghe thấy "Bên ngoài đừng gọi anh là Đại Cường ca, ca ca muốn cũng giữ thể diện ở bên ngoài."
"Anh nên nói sớm hơn, anh Tô." Vì mặt mũi của Đại Cường Ca, Phù An An thay đổi đặc biệt nhanh. Tiếng Tô ca này kêu khiến anh rất hài lòng.
Tô Sầm lùi lại để nhà thiết kế bắt đầu chọn đồ trang sức. Đủ loại vòng tay vòng cổ mang lên đều không hợp gơ với cái vòng tay đen thui mà Phù An An đang gắt gao che chắn kia.
"Tô ca ca, cái này tôi thật sự không cởi ra được." Mà cũng không thể cởi ra. Thấy dáng vẻ kiên quyết của cô, Tô Sầm nói với nhà thiết kế: "Không cởi được thì thôi đi.” Không cần thêm trang sức, ngoại hình hiện tại của Phù An An cũng đủ gây choáng. Tô Sầm rất chờ mong bộ dáng bị kinh diễm của mấy người kia khi nhìn thấy Phù An An.
--------------------------
Mọi người sẽ đi ô tô từ biệt thự đến sân bay, sau đó đi máy bay riêng đến đảo. Nghiêm Sâm Bác và Chương Tân Thành đã thành công thông qua trò chơi vào đêm qua, bây giờ hai người họ cùng Từ Thiên đang đứng đợi bên ngoài.
“Tô Sầm và An An đâu rồi?” Nghiêm Sâm Bác liếc nhìn xung quanh qua cặp kính của mình.
“Tới rồi, ở đây này!” Tô Sầm trên mặt mang tươi cười đắc ý, đem Phù An An che ở phía sau, chậm rãi đến gần.
“Lão Tô, cậu làm cái gì?” Từ Thiên hỏi.
Tô Sầm khẽ cười sau đó kéo Phù An An đang trốn phía sau ra, "Tiểu An An, đến đây chào hỏi các anh nào."
Phù An An xấu hổ đến mức không thể ngẩng đầu lên, lẽ ra cô ấy không nên ra ngoài với anh Đại Cường. Mọi chuyện vốn rất đẹp đẽ, nhưng vào lúc này, Anh Đại Cường giống như một tú bà trong thanh lâu véo hoa lan chỉ và giọng nói eo éo như vịt đẩy cô ra nói -- “tới Tiểu An An, đến chào hỏi mấy vị đại gia.” Cái cảnh tưởng này thật đáng sợ.
"Xin chào anh Nghiêm, xin chào anh Từ, xin chào sư phụ!" Phù An An cúi đầu nhanh chóng chào hỏi bọn họ.
Ba người nhìn cô, hơi sửng sốt. Mái tóc được thiết kế cầu kỳ dường như buông xõa hai bên một cách ngẫu nhiên, khuôn mặt vốn đã ưa nhìn lúc này đặc biệt giống yêu tinh. Chiếc váy màu đỏ tía khiến cô trông trắng hơn, xinh đẹp mà không quá diêm dúa, giống như một viên ngọc trai vô giá được chăm sóc cẩn thận.
“Ha ha ha, tiểu An An của chúng ta thật xinh đẹp đúng không.” Tô Sầm ở một bên cười đắc ý.
“Nhìn rất đẹp.” Nghiêm Sâm Bác gật đầu trước, lộ ra một nụ cười, vừa định nói gì đó, khóe mắt anh thoáng thấy có người đi tới cửa.
“Tiên sinh.”
"Ừm." Phó Ý Chi khẽ gật đầu, liếc nhìn năm người đang đợi ở đây, ánh mắt anh dừng lại hai giây khi lướt qua bóng dáng nhỏ nhắn kia, sau đó anh quay đi như không có chuyện gì xảy ra.
“Đến đông đủ rồi thì đi thôi.”
Từ biệt thự đến sân bay mất khoảng bốn mươi phút. Máy bay tư nhân đã sẵn sàng từ lâu, ngay khi Phù An An vừa chuẩn bị ngồi xuống đã bị Tô Sầm gọi lại.
“Tô ca, có chuyện gì?”
"Tiểu An An, phía trước có một vị trí tốt hơn." Đối với điều này, Phù An An tỏ ra nghi ngờ: "Ghế tốt sao anh không tự đi ngồi hả?"
Tô Sầm sờ mũi khi nghe những lời này, "Vị trí tốt, nhưng ngồi ở đó sẽ khiến anh khẩn trương. 8888, cô muốn đi sao?"
Nhìn thấy con số này, Phù An An đã hiểu ra mọi chuyện. Cô không hiểu tại sao Đại Cường ca lại sợ Phó ca như vậy, nhưng nể mặt mũi của tiền tài nên Phù An An vẫn nhường vị trí cho anh ấy. Ai không muốn có không gian riêng tư trên máy bay?
Phù An An đi đến cabin phía trước, dáo dác nhô đầu vào xem. Không gian bên trong đặc biệt lớn, còn có ghế massage, rất nhiều đồ ăn vặt quà vặt đặt ở trên bàn.
Phó baba ngồi bên trong đang nhìn vào chiếc máy tính bảng trên tay, không thèm liếc nhìn một cái khi cô đi vào.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo