Editor: Trâm rừng
Lúc này, biểu tượng trên WeChat sáng lên, là Tiêu Thanh Mai đang ở một thành phố xa xôi khác, đột nhiên gửi một tin nhắn —【 mau thành phú bà: Mập mạp, nhớ chị không? 】
Phù An An đã xem xong thì thoát khỏi diễn đàn và gửi cho cô ấy một tin nhắn【 Không có tâm trạng. 】
Bên kia rất nhanh đã nhắn lại cho cô --【 mau thành phú bà: Mập mạp, em thay đổi rồi, không còn yêu chị nữa! 】
【 cám ơn chị đã mời gọi em nhưng mà em chưa từng yêu chị nha, chị có lời gì cứ nói đi, em sẽ không cho chị mượn tiền. 】
【 mau thành phú bà: oa oa oa, em thật lãnh đạm, uổng công chị chừa ra cuối tuần để đến thăm em 】
Xem tin nhắn, Phù An An đột nhiên ngồi dậy, 【 Cuối tuần là khi nào? Công ty còn cho chị nghỉ phép sao? 】
【 mau thành phú bà: Không. Quản lý của bọn chị tuần sau đi công tác, em không phải đang ở thành phố S sao? Chị cố ý tranh thủ cơ hội đến vui vẻ với em nha. 】
Phù An An nhìn điện thoại cười cười, nhưng lập tức trên tay gửi đi một tin nhắn, 【 em không vui, em luôn cảm thấy chị sẽ đến ăn nghèo em. 】
【 mau thành phú bà: chị ăn nghèo em cũng là phúc của em, ha ha ha, đi làm trước đây, rảnh rỗi lại nói chuyện tiếp. 】
Vội vàng nói vài câu, cô lại đi làm, xã xúc là không có nhiều thời gian, Phù An An liếc nhìn đồng hồ trên đầu giường, đã 7 giờ 30 tối mà chị ấy còn chưa có tan làm nữa.
Nên ăn cơm đi thôi. Phù An An mang giày vào, đơn giản rửa mặt rồi đi xuống lầu. Lúc này Nghiêm Sâm Bác cùng Chương Tân Thành đều không có ở đây, chỉ có hai người Từ Thiên cùng Tô Sầm.
“Ha ha ta thật là, Tiểu An An làm chuyện gì đều lằng nhà lằng nhằng, chỉ có ăn cơm là đúng giờ nhất.” Tô Sầm giọng nói đặc biệt lớn, thật xa đã có thể nghe được âm thanh của hắn.
Phù An An đi xuống trừng mắt liếc hắn một cái, lúc này mới nhìn về phía Từ Thiên hỏi “Từ ca, Nghiêm ca cùng thầy Chương đi đâu rồi?”
Từ Thiên: “ Lúc Phó gia cùng cô tiến vào trò chơi không bao lâu thì bọn họ cũng lần lượt tiến vào trò chơi.”
“à.” Nghe vậy Phù An An gật gật đầu, phát hiện Tô Sầm vẫn luôn nhìn cô. "Đại Cường ca ca, anh nhìn tôi làm cái gì?"
Tô Sầm nhấc chân ngồi ở bên cạnh của cô, một tay khoác lên vai Phù An An, "An An tiểu tử, Tô ca ca hỏi chuyện này nha, vòng này cô lại cùng Phó gia chơi chung sao?"
Mặc dù hai người tham gia trò chơi cùng một lúc và bốn vòng của trò chơi sẽ diễn ra cùng nhau ... Nhưng chuyện này xác xuất gần như bằng không đó!
“Anh rất muốn biết ?” Phù An An cười cười nhưng không nói.
Tô Sầm lấy điện thoại di động ra, sau nửa phút Phù An An nhận được chuyển khoản 8888.
“Ừ.” Phù An An cầm điện thoại, cười ngọt ngào: “Cám ơn Tô ca ca.”
"Thật sự." Tô Sầm kinh ngạc, "Vận may quá lớn!"
“Cũng không phải tất cả đều là vận may, tôi và Phó Ca đã dùng vật phẩm trói buộc.” Đều là người một nhà nên Phù An An cũng không định dấu diếm làm gì, “vượt ải thành công trước thời hạn kiểu gì trò chơi cũng sẽ cho một chút phần thưởng.”
“Trước kia Phó gia cũng có nói qua trò chơi có ban thưởng, không nghĩ tới lại là cái này.” Tô Sầm một mặt biểu lộ ngươi tiểu nha đầu này vận khí thật tốt, đưa tay vuốt vuốt đầu cô, tiếp đó ngồi trở lại bên cạnh Từ Thiên, "Lão Từ, cậu nguyện ý đánh cược thì nhận thua, mang tới đây."
Cái gì? Phù An An một mặt mờ mịt nhìn về phía hai người.
Anh trai Đại Cường có một khuôn mặt phong lưu và hồ ly, nhưng anh ấy lại cười một cách đê tiện, "Từ Thiên rất tò mò liệu Phó gia và cô có tham gia cùng một trò chơi hay không. Tôi nói tôi sẽ giúp anh ta hỏi, nếu tôi có câu trả lời thì hãy đưa cho tôi 100.000 nhân dân tệ. ”
Tê! Phù An An há hốc mồm khi nghe điều này, bởi cô không ngờ rằng anh Đại Cường còn xấu xa đen tối hơn cô, "Từ ca, lần sau nếu anh muốn biết điều gì, cứ hỏi tôi là được! Chỉ cần 8888! Đừng để tên gian thương trung gian kiếm chênh lệch giá!”
Nhìn xem bộ dáng mặt đầy đau lòng của Phù An An, Tô Sầm rất vui vẻ, ha ha ha cười xấu xa ở bên cạnh.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo