Sau khi y tá dọn dẹp hết những mảnh vỡ của tách trà trong phòng, cô ta thoa thuốc trị bỏng cho Phùng Minh Long, chờ tình huống của gã ổn định xong mới bước ra khỏi phòng.
“Từ khi gặp được anh, tôi cứ xui xẻo mãi thôi.” Phùng Minh Long ôm lấy bàn tay bị bỏng của mình, nhếch miệng cười khổ.
“Cũng thế thôi.” Phùng Minh Long vừa nãy bị bỏng nên hét to lên, mạch suy nghĩ của tôi cũng bị gián đoạn. Những tư tưởng phỏng đoán về ông Trần cũng bị cắt ngang.
Mặc kệ Phùng Minh Long, tôi chấm nước trong ly, vẽ ra 3 đường vân trên chiếc bàn cạnh giường.
Giấc mơ được chia thành các tầng: Nhạt nhẽo, Trung dung và Thâm sâu. Vào lần đầu tiên đi vào giấc mộng, Hoàng Tuyết cũng không rơi vào trạng thái hôn mê. Đó là do cô ấy tự ý thức nằm ngủ, thế nên tôi cũng không hề bước vào tầng Giấc mơ thâm sâu trong cõi mộng ấy, chỉ là quanh đi quẩn lại giữa tầng Nhạt nhẽo và tầng Trung dung mà thôi. Nhưng hoàn cảnh của Diệp Băng thì khác. Tình trạng hiện tại của cô ấy tương tự như bệnh nhân đang mắc phải đời sống thực vậy vậy, khoảng 80% khả năng là ý thức của cô ấy đang bị lạc lối tại tầng Thâm sâu. Nếu muốn cứu cô ấy, tôi phải chuẩn bị sẵn sàng để tiến vào Giấc mơ Thâm sâu.
“Giấc mơ Thâm sâu, đó là nơi mà dù Thần sát Nguyên Thần có nắm giữ lá bùa Đồng Tang trong tay cũng không dám đặt chân đến. Nếu mình tiến vào đó, liệu có thể quay lại hay không?” Sự hiểu biết của tôi về cõi mộng vẫn dừng lại ở mức cơ bản. Sau khi quay xong buổi livestream kia, tôi chưa từng chú ý đến phương diện này. Sau tất cả, buổi livestream kia đã để lại một ấn tượng sâu sắc trong tôi. Trong một căn nhà khóa kín, tôi và cả nhà quỷ hồn Quách Tuấn Kiệt đã đấu trí đấu dũng với nhau, giành giật từng giây từng phút mới có thể trốn thoát. Giờ nhớ lại đoạn ký ức kinh khủng ấy, tôi thật sự không muốn đề cập đến nữa.
“Cõi mộng quá mức kỳ dị, đó là một thế giới vặn vẹo; những suy luận và phỏng đoán đều vô dụng tại thế giới ấy. Đa phần, chính sự may rủi mới là yếu tố quyết định sự sống còn tại đây.” Tôi đành cười khổ một tiếng. Đang phải gánh lấy 100.000 nghiệp chướng trên lưng, lại đối nghịch với ông Trời, vận may của tôi đã vô cùng tồi tệ rồi. Đoán chừng, còn kém hơn cả tên Phùng Minh Long bên kia nữa.
“Anh nhìn tôi làm gì?” Lúc này, Phùng Minh Long mới giật mình. Và khi nhận ra tôi đang liếc gã, gã lập tức ôm tay, xoay người sang một bên.
“Không có gì đâu, tôi chỉ tò mò thôi. Anh bị thương nặng như vậy, tại sao không có người nhà đến chăm sóc? Chẳng lẽ anh chỉ trông cậy đến bên y tá thôi à? Ngộ nhỡ, nửa đêm buồn tè thì phải làm sao?” Tôi vừa chấm nữa vẽ vời, vừa thuận miệng hỏi một câu để làm dịu bầu không khí trong căn phòng này.
“Đừng nhắc nữa! Cha và mẹ của tôi đã ly hôn từ lâu, tòa kết án giao tôi cho cha nuôi. Còn ông ấy, mỗi ngày chỉ biết rượu chè, cờ bạc. Có lẽ một ngày nào đó, dù tôi có chết nơi đầu đường xó chợ thì ông ta cũng chẳng rơi một giọt nước mắt.” Phùng Minh Long thở dài, nắm lấy bàn tay sưng tấy của mình: “Còn anh thì sao? Tôi để ý là, lần nào anh cũng có cảnh sát đến đây hỗ trợ cả. Anh còn người thân không? Hay anh là nhân viên đặc biệt trong ngành cảnh sát?”
“Người thân ư?” Tôi lắc đầu, bật TV lên: “Anh cứ yên tâm dưỡng bệnh, tôi khác anh.”
“Hẳn là anh cũng có lúc trải qua sóng gió vào thuở nhỏ, nhỉ?” Phùng Minh Long đột nhiên có hứng thú, “Hai chúng ta đều là những người tình cờ gặp mặt khi tha hương cầu thực. Chờ khi nào xuất viện, hay là ra ngoài nhậu một chầu đi.”
“Sao cũng được.” Tôi nhìn cốc nước, khẽ gõ ngón tay lên bàn. Hiện tại, toàn bộ suy nghĩ trong đầu tôi đều liên quan đến Giấc mơ Thâm sâu kia.
Nếu bảo rằng, Giấc mơ Nhạt nhẽo và Giấc mơ Trung dung vẫn có thể được phát hiện bởi khoa học kỹ thuật của nhân loại, thì Giấc mơ Thâm sâu đã thuộc về một thế giới khác.
Biết nó tồn tại, nhưng lại không thể khám phá nó. Bởi vì, ai đi vào đó rồi, đều khó mà quay lại được.
Suy nghĩ hồi lâu, tôi hỏi mượn cô y tá một chiếc điện thoại di động. Bằng vào trí nhớ phi thường của mình, tôi gọi điện cho Onitsuka Ayaka.
Mất hơn mười giây để kết nối, một giọng nói lười biếng vọng lên từ đầu dây bên kia, nơi đang vô cùng ồn ào vì tiếng nhạc heavy metal chói tai xung quanh: “ど な た で す か?” (Ai gọi đấy?)
“Tôi, Cao Kiện đây.”
“Khách hiếm đây mà? Bởi vậy, tôi còn đang thắc mắc là người nào có thể biết số điện thoại riêng của tôi đây này. Cơ mà, cậu tìm tôi làm gì thế? Để tôi đoán nhé, là cậu nhớ tôi, phải không? Hay cậu nhớ Anh Tử?” Một giọng nói trêu chọc phát ra từ đầu dây bên kia; bà chị này mỗi lần lên tiếng đều khiến tôi nhức hết cả đầu.
“Tôi muốn hỏi Anh Tử vài câu về giấc mơ; chị thấy có tiện không?” Tôi thì thầm.
“Sao lại không tiện? Cậu chạy đến đây đi. Nhớ là vào buồng trong nhé, bên ngoài khá ồn ào. Vô trong yên tĩnh hơn. À mà, trước khi bắt đầu, cậu có muốn uống gì không? Để tôi cho người chuẩn bị! Như vậy thì chúng ta càng có hứng hơn!” Giọng điệu ngọt ngào của Onitsuka Ayaka luôn có thể khiến biết bao gã đàn ông tự gợi lên dục vọng của bản thân.
“Bà chủ à! Tôi không nghĩ rằng mình có thể đến chỗ của chị được. Tôi đang ở bệnh viện, bị thương nặng lắm. Chị có thể dẫn Anh Tử đến gặp tôi hay không?” Giọng tôi càng lúc càng nhỏ; tôi tự biết rằng, mình cũng hơi xấu hổ vào lúc này.
“Bệnh viện ư?” Ayaka do dự một hồi, cuối cùng cũng đồng ý: “Cho tôi địa chỉ, nửa tiếng nữa tôi tới.”
Cúp điện thoại xong, tôi thở phào nhẹ nhõm: “Người phụ nữ này thật sự là một yêu tinh mà.
Tôi cầm ly nước lên, sau khi uống vài ngụm thì chợt nhận ra ánh mắt ngạc nhiên của Phùng Minh Long đang quan sát mình: “Anh bị sao vậy?”
“Tiếng Nhật à? Phụ nữ Nhật Bản sao?”
“Thì sao? Có gì ngộ nghĩnh à?” Tôi tiếp tục dùng nước vẽ phác họa trên bàn. Nếu có người lạ đến, tôi chỉ cần lau sạch vệt nước là ổn.
Nửa tiếng sau, ngoài hành lang vang lên tiếng giày cao gót, nghe rất giòn giã, tựa như nhịp trống nhịp nhàng. Hiếm có một người phụ nữ nào có thể kiểm soát nhịp bước chân khi mang giày cao gót ở mức độ này.
Cửa phòng mở ra, Onitsuka Ayaka bước vào với phong thái tựa như chân đạp hận trời cao vậy. Cô ta mặc một chiếc áo khoát màu sáng, phong cách make up ngày hôm nay quả thật khiến bao người điên đảo.
Áo khoát rộng mở, tư thái thành thục, bên trong lại mặc một chiếc áo mỏng bó sát, bụng dưới mịn màng trơn nhẵn, bộ ngực đầy đặn lại hùng vĩ.... Từng hỉnh ảnh trước mắt này cứ khiến bộ não của nhân loại không thể không tưởng tưởng ra một vài hoạt cảnh sinh động nào đó.
Hình xăm hồ ly đuôi xanh kia dường như cũng trở nên sống động trên cơ thể của người phụ nữ này; nó vừa thanh lịch, xinh đẹp, lại bao hàm thêm một nét tinh ranh.
Theo sát sau lưng Ayaka chính là Anh Tử. Con bé giống như một thanh thiếu niên chưa đủ trưởng thành, vừa nắm tay mẹ mình nhưng lại tỏ ra rất miễn cưỡng.
“Cao Kiện, anh bị sao thế? Sao ra nông nổi này?” Onitsuka Ayaka vừa che miệng cười, vừa hỏi. Đồng thời, cô cũng nhận ra Phùng Minh Long cạnh bên đang ngơ ngẩn nhìn mình, thế là lại quay sang nở một nụ cười cực kỳ quyến rũ với gã.
“Đừng nhắc tới chuyện đó nữa. Chúng ta vào chủ đề chính trước đi.” Bà chị quyến rũ trước mặt này cũng không phải loại người dễ trêu chọc, thế nên tôi quyết đoán đổi chủ đề, gọi Anh Tử đến trước mặt: “Nhóc con, cháu nói xem... Nếu chú bước vào Giấc mơ Thâm sâu, vậy... Chú có khả năng trở về được hay không?”
Tôi vừa hỏi xong, cả căn phòng đột nhiên lặng ngắt như tờ. Cả Onitsuka Ayaka và Anh Tử đều bị thất thần từ 2 - 3 giây mới quay sang nhìn chằm chằm vào tôi.
“Cao Kiện! Cậu thật sự tin rằng bản thân mình bất tử à?”
“Chú đừng đi! Chẳng ai có thể thoát ra khỏi Giấc mơ Thâm sâu cả.”
Dù là con gái ruột của Onitsuka Ayaka, nhưng Anh Tử lại đáng tin cậy hơn cả mẹ của nó nữa.
Trông cô bé cực kỳ lo lắng và muốn nói gì đó với tôi, nhưng vì không giỏi diễn đạt nên tôi đành phải nhờ y tá mang giấy và bút đến.
“Anh Tử, cháu có từng đi vào Giấc mơ Thâm sâu chưa?” Tôi e dè hỏi. Có vẻ như, Giấc mơ Thâm sâu này còn đáng sợ hơn những gì tôi từng tưởng tượng.
Anh Tử lắc đầu, viết từng chữ Hán xuống tờ giấy: “Đó là một thế giới khác.”
Nhìn dòng chữ trên giấy, tôi rất rõ ràng về ý nghĩa của những chữ này: “Chú có bảo vật giúp tiến vào cõi mộng. Đồng thời, chú còn có một vật phẩm thần kỳ khác, có thể giúp con người dễ dàng di chuyển giữa giấc mơ và thực tại. Cháu nói xem, nếu chú tiến vào Giấc mơ Thâm sâu, vậy tỷ lệ quay lại thành công là bao nhiêu?”
“Là 0%. Một khi bước vào, không thể quay trở lại được nữa.” Anh Tử viết rất nghiêm túc. Con bé đưa ra câu trả lời sau khi cân nhắc kỹ lưỡng: “Giấc mơ Thâm sâu là một thế giới kỳ quái và dị dạng. Đó là nơi mà Ác mộng sinh sống, là địa phương chôn cất mọi ký ức mà nhân loại muốn lãng quên. Đó là một con đường chết, một con đường không có nẻo để quay về.”
Tôi cầm lấy tờ giấy đó, im lặng một hồi lâu mới tiếp tục hỏi: “Nếu chú chỉ dạo quanh khu vực biên giới giữa Giấc mơ Trung dung và Giấc mơ Thâm sâu, vậy xác suất quay lại là bao nhiêu?”
“30%.” Vốn dĩ, Anh Tử định viết là 10%, nhưng sau khi liếc nhẹ tôi trong thoáng chốc rồi mới sửa lại là 30%.
“Chỉ có 30% thôi sao?” Tôi sờ lên tràng hạt trên cổ tay, thở dài nói: “Cháu từng gặp nhiều Ác mộng rồi, cháu có thể nói cho chú biết về một vài vấn đề nguy hiểm trong cõi mộng hay không? Để chú phòng hờ trước.”
Cô bé gật nhẹ đầu, ngoan ngoãn ngồi trên giường bệnh bắt đầu viết: “Tại Giấc mơ Trung dung, Ác mộng cũng có thể xuất hiện theo một tỷ lệ nhất định. Ác mộng sẽ hiện ra thông qua rất nhiều hình thức. Thế cho nên, tốt nhất là đừng nói chuyện với bất kỳ một người nào trong cõi mộng cả. Không những thế, tuyệt đối đừng tin tưởng bất cứ một ai, cho dù đó là người vô cùng quen thuộc trong ký ức của chú.”
Tôi thầm nhớ kỹ chi tiết này, sao đó ra hiệu cho Anh Tử viết tiếp.
“Một số cơn Ác mộng rất đáng sợ và có thể là có những thứ đặc biệt sống trong đó. Chú tuyệt đối phải chú ý một điều rằng, đừng bao giờ chơi trò chơi với một ai đó trong giấc mơ, hoặc hứa hẹn một điều gì với ai đó trong giấc mơ. Đừng bao giờ bước vào những căn phòng dán đầy áp phích trên cả bốn bức tường. Không được chạm vào những vách tường màu trắng. Không được gội đầu trong giấc mơ, vì e là có kẻ thừa dịp lúc chú cúi đầu xuống mà xuất hiện ngay sau lưng chú trong nháy mắt...”
“OK! Chú nhớ kỹ rồi. Còn gì nữa không?” Tôi thầm cảm thấy kiêng kỵ với những gì mà Anh Tử vừa viết.
Anh Tử đặt cây bút trên tay xuống, đối mặt với tôi rồi đột nhiên mở miệng ra nói: “Và điểm quan trọng nhất! Trong mơ, tuyệt đối đừng soi gương!”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo