Giao Mộng Dực cổ ra, tôi sẽ có thể nhận được rất nhiều điểm tích lũy và các đặc quyền khi livestream. Trong số đó, có một số đặc quyền mà tôi thậm chí còn chưa từng nghe nói qua, và mỗi hạng mục đều rất hữu ích.
Vì vậy, khi nghe tay phỏng vấn viên nói thế, tôi quả thật động tâm. Nếu biết cách tận dụng, những đặc quyền khi livestream này sẽ có thể giúp tôi vượt qua 2 hoặc 3 lần livestream một cách nhẹ nhàng.
Tuy nhiên, nhược điểm của hành động này là tôi phải mất đi Mộng Dực cổ, loài Cổ độc duy nhất đủ tư cách chống lại Mai Hoa cổ. Về lâu về dài, quyết định này là có hại đối với tôi.
“Mộng Dực cổ đã chìm vào giấc ngủ sâu bên trong Gan khiếu vì mới cứu tôi vừa rồi. Do đó, tạm thời tôi không thể bắt nó ra.” Tôi lịch sự từ chối lời đề nghị của gã phỏng vấn viên.
“Anh không định cân nhắc thêm à?” Chiếc mặt nạ nhỏ bằng giấy che đi toàn bộ biểu cảm của gã phỏng vấn viên; chỉ từ phán đoán, khó mà nhận ra cảm xúc của gã lúc này: “Nếu anh đồng ý giao Mộng Dực cổ cho Tú Tràng, chúng tôi sẽ giúp anh giải trừ âm độc trong cơ thể. Hãy suy nghĩ rõ ràng đi rồi hẵng trả lời. âm độc đã ăn sâu vào tận xương tủy, nếu kéo dài nữa sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Cũng sắp đến kỳ livestream tiếp theo rồi; nếu anh đi livestream với trạng thái này, thế thì chết chắc.
Vào lúc âm binh mượn đường, tôi đã liều mạng chém giết cả một thời gian dài, đồng thời bị “Bệnh nhẹ” xâm lấn vào người ở rất nhiều bộ phận. Đến tận lúc này, lớp da mặt của tôi vẫn còn nhiều vết tím đen.
“Không cần, tôi sẽ tự nghĩ cách giải âm độc.” Âm Gian Tú Tràng dùng cách vắt chày ra nước, tôi quyết định sẽ rời khỏi nơi đây lập tức để không bị lợi dụng thêm nữa.
“Tôi nghĩ anh nên cân nhắc một lần nữa thì tốt hơn.” Gã phỏng vấn viên đeo mặt nạ giấy vẫn ngồi yên, không hề thay đổi tư thế: “Anh có thể lấy điện thoại di động ra xem trạng thái của bản thân hiện tại. Tôi nghĩ anh sẽ thay đổi quyết định của chính mình.”
“Trạng thái của bản thân ư?” Tôi có linh cảm không lành, bèn lập tức lấy chiếc smartohone của Âm Gian Tú Tràng ra. Vừa bấm vào, một sự thay đổi đáng kinh ngạc đập vào mắt tôi.
Ở ô Công đức, vốn dĩ chỉ số của tôi là -6000 hay -7000 gì đó, nhưng bây giờ đã trở thành -100.000 điểm!
“Tại sao lại như thế?” Tôi thốt lên.
“Tự tiện sử dụng Hoàng Tuyền lệnh, mở ra Quỷ Môn quan, can thiệp vào luân hồi của thiên địa, thả oan hồn lệ quỷ gây tai họa đến các nơi. Khấu trừ 100.000 điểm Công đức của anh là còn nhẹ đấy!” Giọng điệu của gã phỏng vấn viên rất thờ ơ, như thể đã sớm đoán ra sự kiện lần này: “Nếu có một tấm gương ở đây, anh có thể tự soi lấy khuôn mặt của mình.”
“Khuôn mặt của tôi ư?” Tôi còn chưa bình tĩnh lại sau khi biết được số điểm Công đức hiện tại của bản thân, thế nên vô thức lấy điện thoại di động ra, nhấn vào chế độ chụp ảnh selfie.
Trên màn hình điện thoại di động hiện ra một khuôn mặt bị khí đen và huyết quang bao phủ mù mịt; mấy cái kiểu mẫu khi xem bói như “đại họa sắp giáng xuống đầu” hay “mây đen áp đỉnh” gì đó... cũng chẳng bằng một góc với khuôn mặt hiện tại của tôi.
“Vận khí không tốt, số mạng trong năm không thuận lợi, cực kỳ xui xẻo; hiện tại, dù anh có làm gì thì cũng chuốc lấy thất bại, cầu mong bất cứ điều gì cũng chẳng bao giờ linh nghiệm được. Nếu sơ sẩy, còn gặp phải tai nạn đẫm máu nữa kìa. Dù may mắn thoát khỏi cái chết đã được số mệnh an bày sẵn, vậy cũng không có nghĩa là anh có thể sống sót lâu được. Ngược lại, sự sống chết của anh tuy nằm ngoài sự khống chế của trời đất, nghĩa là anh có thể sẽ chết trong một vài thập kỷ nữa, hoặc sẽ mất mạng ngay trong 01 giây tiếp theo.” Giọng nói nhạt nhẽo kia lại có thể khơi gợi nên một nỗi sợ hãi từ sâu tận đáy lòng. Câu nói vừa rồi của gã phỏng vấn viên đã chỉ rõ nỗi bất an mà tôi vẫn luôn giấu kín.
“Anh đã soán mệnh thành công, ngay cả chúng tôi cũng không ngờ tới. Anh đã cho chúng tôi một bất ngờ nhỏ, nhưng đó chỉ là một bất ngờ mà thôi.” Gã phỏng vấn viên bắt đầu đùa nghịch tấm thẻ quảng cáo trong tay, không hề nói gì nữa.
Tôi cau mày, không hiểu rõ lắm ẩn ý của gã ta.
Nếu mất đi 100.000 công đức, mỗi một bước đi sau này cũng cực kỳ gian nan, luôn luôn xui rùi, mỗi giây mỗi phút đều có nguy cơ gánh chịu tai nạn từ ông trời. Nếu là ngày thường thì vẫn không sao, nhưng ngộ nhỡ có biến cố phát sinh trong lúc livestream, vậy sẽ gây ra một hậu quả nghiêm trọng mà tôi không bao giờ có cơ hội sửa đổi được nữa.
“Cứu Giang Thành, các anh đã lấy đi hàng triệu Công đức của tôi! Hiện tại tôi đang gặp nạn, liệu các anh có thể...”
“Không thể!” Tôi chưa kịp nói xong, gã phỏng vấn viên đã ngắt lời: “Anh Cao, anh cần hiểu rõ một sự thật. Sở dĩ anh có thể cứu Giang Thành, là bởi vì Tú Tràng đã lên kế hoạch sẵn cho anh. Vì thế, phần Công đức đó vốn dĩ không thuộc về anh.”
Gã phỏng vấn viên từ chối dứt khoát, không chừa cơ hội cho tôi thương lượng.
Tôi nhướng mày; từ giọng điệu kiên quyết của gã, tôi phát hiện ra một điểm rất quan trọng. Âm Gian Tú Tràng cũng cần Công đức, có vẻ như họ có nhu cầu về Công đức còn cao hơn các danh môn chính phái khác nữa.
Một thể lực chuyên tổ chức các kỳ livestream quỷ dị, bòn rút vận may và tuổi thọ của người xem, vậy mà cần một lượng lớn Công đức ư? Bọn họ cần thứ này để làm gì?
“Lần này tôi bị ý trời nhắm vào, định ra ngày chết. Nguyên nhân cơ bản chính là do tôi đi chuyến tàu tử thần, đến âm Dương gian. Rõ ràng, vì hoàn thành nhiệm vụ của các anh giao cho nên tôi mới gặp tai nạn như vậy. Chẳng lẽ các anh không cho tôi một lời giải thích à?” Tôi chắc chắn là không giao ra Mộng Dực cổ, và vì thể trạng hiện tại của tôi quá suy yếu rồi nên tôi buột lòng phải bất chấp tất cả.
“Anh Cao, tôi nghĩ là anh đã hiểu lầm rồi. Anh bị ý trời sắp đặt ngày chết không có liên quan gì đến nhiệm vụ trước đó của anh. Ngược lại, anh nên cảm ơn chúng tôi mới đúng. Đó là vì Tú Tràng đã gửi anh lên chuyến tàu tử thần, nhờ đó mà anh có cơ hội nhìn thấy bản thân trong toa tàu ngày 30/10. Từ đó, anh mới có thể đoán trước được cái chết của chính anh!” Gã phỏng vấn viên tựa cằm vào hai tay, thong thã bảo: “Nói cách khác, ngay cả khi anh không đi quay livestream, không trở thành streamer của Âm Gian Tú Tràng, thì ngày chết của anh cũng không hề thay đổi. Chẳng qua là, anh sẽ chết bởi một nguyên nhân khác mà thôi.”
Lý lẽ của tay phỏng vấn viên rất hùng hồn, và dường như anh ta nói cũng có vẻ có lý.
“Nếu chiếu theo lời anh nói, nếu không trở thành streamer của Tú Tràng, vậy tôi cũng có thể sẽ chết trong một vụ tai nạn nào đó vào ngày 30/10, đúng không?” Hàm ý của tôi có chút mỉa mai khi hỏi lại câu này; chuyện đã qua rồi, giờ ai đúng ai sai cũng không thể nào chứng minh rõ nữa.
“Đúng vậy.” Gã phỏng vấn viên không cho tôi cơ hội lợi dụng bất kỳ mộ sơ hở nào. Khi nói chuyện với gã, tôi có cảm giác rất khó chịu. Gã ấy dường như hiểu rất rõ về con người tôi, biết rõ mọi suy nghĩ trong lòng tôi: “Cơ mà, dù chúng tôi không vô duyên vô cớ mà tặng Công đức cho anh, nhưng chúng tôi cũng sẽ không dửng dưng nhìn anh tự sinh tự diệt. Sau tất cả, anh là streamer ưu tú nhất mà chúng tôi từng gặp qua.”
Gã phỏng vấn viên dừng lời một hồi, sau đó nói thêm: “Đúng đấy, là ưu tú nhất! Quả thật, anh sinh ra là để làm cái nghề này. Vì vậy, chúng tôi đã đưa ra một quyến định tạm thời. Đó chính là, cho anh một cơ hội chọn lựa.”
“Cơ hội chọn lựa gì?” Tôi cứ có cảm giác Âm Gian Tú Tràng đang gài bẫy sẵn, chỉ chờ tôi cắm đầu vào thôi.
“Hai sự lựa chọn! Thứ nhất, anh giao Mộng Dực cổ ra, chúng tôi sẽ cho anh một vật để đảm bảo rằng anh sẽ không bị ý trời nhắm đến. Thứ hai, anh giúp chúng tôi đi làm một việc - tôi sẽ cho anh biết cách tránh né ý trời và ẩn giấu đi nghiệp chướng của bản thân.”
“Tôi chọn cách thứ hai.”
Dường như đã đoán được câu trả lời của tôi, gã phóng vấn viên dang rộng đôi tay ra: “Chuyện này rất đơn giản, và đối với anh cũng chỉ là tiện tay mà làm thôi. Chúng tôi muốn anh giết sạch đám Tam âm tông kia mà không dể lại bất cứ dấu vết sơ hở nào. Tiền đề chính là, bảo đảm không để lộ lọt thông tin về Âm Gian Tú Tràng ra bên ngoài.”
“Giết sạch...” Tôi sửng sốt một hồi, để rồi lại có nhận thức mới về sự tàn nhẫn của Âm Gian Tú Tràng. Tam âm tông có mối thù sống chết với tôi,, vốn dĩ tôi cũng định trả thù bọn chúng. Nhưng mà, tôi không định điên cuồng đến mức giết sạch tất cả mọi người, cao lắm là chỉ tiêu diệt mấy tên cầm đầu mà thôi.
“Đúng vậy, miễn là đệ tử của Tam âm tông, giết! Miễn là quỷ vật do Tam âm tông nuôi dưỡng, giết! Miễn là người nào có quan hệ với Tam âm tông tại thế tục, cũng không được buông tha!” Gã phỏng vấn viên chầm chậm ngẩng đầu nhìn tôi: “Anh làm được không?”
Tôi cảm giác giác hơi khó thở, thầm muốn đồng ý, nhưng... làm sao lại có thể giết nhiều như vậy. Đây là một chuyện khó mà thành công trong thực tế.
“Còn do dự à?” Gã phỏng vấn viên đặt tấm thiệp quảng cáo Âm Gian Tú Tràng lên bàn: “Anh Cao, suy nghĩ kỹ trước khi trả lời nhé. Đây đã là giới hạn cuối cùng của Tú Tràng rồi.”
“Được! Tôi đồng ý, nhưng tôi cần thời gian.” Tôi lạnh lùng đáp, không biểu lộ ra bất cứ cảm xúc nào.
“Không sao, anh chỉ cần hoàn thành việc này trước khi chết là được.” Gã phỏng vấn viên gõ ngón tay lên mặt bàn, bên dưới chiếc bàn là một con côn trùng mọc sừng bò xuyên qua các khe nứt trên sàn nhà. Tôi đã nhìn thấy con bọ này khi lần đầu tiên đến đây phỏng vấn. Nó có 80% chính là Mai Hoa cổ.
“Vậy thì tốt.” Gã phỏng vấn viên bảo tôi lấy chiếc smartphone của Âm Gian Tú Tràng ra, dò tìm một thứ trong danh mục hàng hóa, “Tôi tặng anh một vật. Ngày mai, anh có thể đến ngân hàng để lấy vật ấy ra. Chỉ cần mang theo bên người, anh sẽ không bị ý trời chú ý đến. Nhưng đây là phương pháp trị ngọn, không trị gốc. Anh vẫn phải cố gắng tìm cách bồi hoàn lại số điểm Công đức của bản thân.”
Tôi lấy chiếc smartphone lại, kiểm tra tin nhắn nhằm xác định số dư điểm tích lũy không hề bị giảm đi. Trong mục inbox, có một tin nhắn thông báo rằng, tôi đã mua một vật phẩm có tên là Mặt nạ Tu La thiện ác – bản hỏng hóc.
Tôi đã từng thấy thứ này trước đây, chính là lúc danh mục hàng hóa được đổi sau lần livestream thứ 11. Vật này có thể che lấp thiên cơ trong một mức độ nhất định, giá bán là 20 điểm tích lũy.
“Vật này được cập nhật sau buổi livestream thứ 11 vừa rồi, trùng hợp là lúc này lại có thể giải quyết nhu cầu cấp bách của mình ư? Đây là trùng hợp, hay đây là một bố cục do Âm Gian Tú Tràng bày ra?”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo