Ở trường trung học Tân Hổ, Quỷ mẫu đã nhét liên tiếp 10 linh hồn trẻ con vào thận khiếu của tôi, giúp tôi phá vỡ 1 trong 9 ổ khóa. Trong toàn bộ quá trình, con quỷ em bé 3 mắt sống trong thận khiếu của tôi cũng nhận được lợi ích cực kỳ to lớn, nhưng để rồi cũng chìm vào ngủ say sau đó.

Tôi thầm tụng niệm Quỷ chú; bây giờ đang là chuyện sinh tử trước mắt, tôi không thể nào quan tâm đến chuyện khác, bắt buộc phải đánh thức quỷ em bé ngay.

Âm khí rót vào, mí mắt của con quỷ em bé chớp nhẹ. Thân thể tái nhợt của nó phát ra một tia sáng trắng. Và ngay khoảnh khắc đó, cả 3 con mắt – bao gồm cả con mắt dựng đứng trên trán nó – đều mở ra cùng một lúc!

Từ tròng mắt đen ngòm, ánh lên một chút linh động, tựa như... con quỷ em bé lúc này có gì đó khác biệt so với con quỷ em bé ngày trước.

Nó mang lại cho tôi một cảm giác rất quen thuộc; thế là, tôi vô thức bật thốt lên: “Mệnh quỷ ư?”

Quỷ em bé 3 mắt kia bỗng gật đầu lia lịa như gà mổ thóc. Nó đã mở ra khá nhiều linh trí, nhờ đó mà có thể nghe hiểu hoàn toàn mọi lời nói của tôi.

“Mày đã chết vì tao; và bây giờ, tao đã thực hiện được lời hứa ban đầu của mình.”

Đây có vẻ như là chuyện vui vẻ duy nhất trong những ngày gần đây. Tôi rất muốn giữ nó trong lòng bàn tay, sờ vào đầu nó; nhưng tiếc thay, tôi lại không làm được.

Thân đang gặp nguy hiểm, có thể mất mạng bất cứ lúc nào.

Vốn dĩ, tôi định đánh thức quỷ em bé 3 mắt để đối kháng với con rắn khổng lồ kia. Nhưng giờ đây lại biết Mệnh quỷ đã chiếm lấy ý chí của con quỷ em bé nguyên bản, tôi bỗng cảm giác không đành lòng.

Lúc trước, vất vả lắm tôi mới có thể giữ lại một sợi tóc đen của Mệnh quỷ, cốt yếu để chờ ngày nó có thể sống lại. Và ngày này cuối cùng cũng đến, nhưng không ngờ đó là ngày cuối cùng đối với sinh mạng của tôi.

Cơ mà, cũng không thể tính là ngày cuối cùng nửa, mà là nửa tiếng cuối cùng trong cuộc đời.

Ý niệm của tôi đang xoay quanh thận khiếu, còn Mệnh quỷ đang điều khiển thân thể của Quỷ em bé 3 mắt. Nó tập tễnh bò đến, trông thấy tôi mà cứ như thấy người thân nên không hề phòng bị, thân thiết dùng đầu cọ nhẹ vào ý niệm của tôi.

Nhìn dáng vẻ của nó như vầy, cơ bản là tôi không thể hạ quyết tâm để nó đối đầu với con rắn khổng lồ kia được. Nó đã chết vì tôi một lần – tôi không muốn nó phải chết thay mình lần thứ hai.

“Nhóc con! Giờ, nhóc đi ra khỏi thận khiếu của tao. Sau khi rời khỏi thân thể của tao, lập tức chạy về phía Bắc của thành phố này. Đừng nhìn lại, cho dù xảy ra chuyện gì cũng không được quay lại!” Tôi cũng không biết tại sao bản thân lại đột nhiên nói những lời này. Có lẽ, tôi chỉ không muốn để nó thiệt thòi nữa.

Thiên tai và nhân họa, có những kẻ sắp đặt trăm phương nghìn kế để giết tôi. Đến thời khắc cuối cùng, kẻ còn lại ở bên cạnh tôi lại chính là một con quỷ.

Cần lựa chọn như thế nào, tôi dĩ nhiên phải hiểu rõ: “Nhanh lên! Làm theo lời tao ngay lập tức!”

Ý niệm quay trở lại, và con Mệnh quỷ này cũng chui ra khỏi thận khiếu của tôi, đáp xuống ngay dưới chân. Cảnh tượng hiện tại rất hỗn loạn; nhưng dù vậy, việc Quỷ em bé 3 mắt vừa xuất hiện vẫn khiến đám tà tu của Tam âm tông chú ý đến.

“Thân thể như bạch ngọc, mi tâm mở con mắt thứ 3! âm binh không dám tới gần, đây chính là Tu la! Con quỷ em bé này chính là Tu la 3 mắt!”

“Đúng là Quỷ em bé Tu la 3 mắt hàng thật giá thật; làm cách nào mà hắn có được thế? Chúng ta đã sử dụng mọi nguồn lực của cả tông môn, mất thời gian tận 5 năm mới chỉ có thể nuôi dưỡng ra một tàn hồn thôi mà.”

“Mọi người đừng quên, thằng Cao Kiện này đã phá hủy cơ sở dưỡng quỷ của nhánh Quỷ Anh. Có lẽ con quỷ em bé này là thứ mà hắn đã đánh cắp tại đó.”

“Ha ha, mặc kệ thế nào, con quỷ em bé Tu la 3 mắt này hiện tại phải là của nhánh Quỷ Anh bọn tao!” Lão đạo sĩ lùn đầu to cười lớn. Kẻ này ăn nói bá đạo, trong khi động tác khá buồn cười, nhưng cũng chẳng ai dám cười ra tiếng cả: “Nếu có thể nuôi nó lớn lên, cho dù sức mạnh chỉ bằng 1/10 Tu la 3 mắt, thì nhánh Quỷ Anh của ta cũng có thể chiếm vị trí đứng đầu trong Tam âm tông!”

“Đừng có mơ! Rất khó để quỷ em bé nhận chủ. Mà để xem coi các người có thể đoạt được nó hay không đã!” Nữ đạo sĩ trùm kín mít toàn thân cười khẩy; dựa theo giọng nói, có lẽ tuổi của cô ta cũng không cao lắm.

Tên lùn đầu to lạnh lùng nhìn chằm chằm nữ đạo sĩ: “Nếu như Mạnh Bà đời trước không mất tích; nhánh Mạnh Bà của cô đúng là mạnh nhất. Nhưng hiện tại, tốt hơn hết là cô không nên gây hấn đến tôi.”

Cả hai không tranh cãi nữa, sau đó cùng nhau ra tay, muốn chiếm lấy Quỷ em bé của tôi.

Tôi sớm đoán ra từ lâu rằng, bọn người Tam âm tông sẽ ra tay với Quỷ em bé, thế nên vội vàng ra lệnh cho nó chạy khỏi đây.

“Đi nhanh lên!” Tôi hét lớn, nhưng điều khiến tôi không ngờ chính là Quỷ em bé cũng không chịu tuân theo mệnh lệnh của tôi. Đầu tiên là nó hoảng loạng chạy tới chạy lui, tốc độ càng lúc càng nhanh, sau đó là chủ động ngăn cản trước người tôi. Con mắt giữa hai lông mày nhìn chằm chằm về phía đối thủ, âm khí quay cuồng; cơ thể trẻ sơ sinh hiện tại tỏa ra từng dòng sát khí ngút trời!

“Chưa trưởng thành mà đã bộc phát uy thế hung hãn như vậy à? Tốt tốt tốt! Con quỷ em bé này phải là của tao.” Đạo sĩ lùn đầu to hét to về phía Xà Công: “Bắt lấy con quỷ này, nghịch đảo luyện Tu La, thu thập đủ Tam âm!”

Xà Công trong cơ thể nhân – quỷ hợp hình gật nhẹ, tỏ ý đã hiểu. Tiếp theo, lão ta tụng niệm một vài âm tiết kỳ quái nào đó, cuối cùng mới duỗi tay chỉ về phía Quỷ em bé.

Ngay lập tức, tôi chợt có linh tính chẳng lành, cố gắng thức giục con quỷ này bỏ đi. Thế nhưng mà, nó đã có ý chí riêng, hoàn toàn phớt lờ mệnh lệnh của tôi.

Ngay khi định dùng âm Dương Quỷ Thuật để cưỡng ép nó đi, tôi đột nhiên cảm thấy bắp chân lạnh buốt, lạnh đến tận kẽ răng. Không dám chần chờ, tôi quay đầu nhìn lại.

Bên cạnh chân tôi, con rắn chúa mù mắt dài mấy trượng vừa bò qua, tiến thẳng về phía Quỷ em bé.

“Chạy đi!” Tôi liều mạng khom lưng xuống, đè con rắn chúa lại.

“Mày tự lo cho bản thân thì hơn! Mạnh Bà, chuẩn bị sưu hồn!” Xà Công vừa nhấc ngón tay lên, một tên tà tu nào đó của Tam âm tông đã trộn lẫn giữa đám âm binh, cầm dây Câu hồn trong tay, cắm móc sắc vào người tôi, ngay tại phần lưng, hai chân và giữa ngực.

Một cảm giác đau đớn thấu tim gan lập tức xuất hiện; miệng vết thương cứ như đang bị một đám trùng độc gặm nhấm liên tục.

Quỷ em bé bị rắn chúa chặn đường; nó lo lắng la hét, nhưng đòn tấn công của nó khó mà có thể gây tác dụng đến con rắn khổng lồ kia.

Dây câu hồn được kéo căng ra; những chiếc móc câu cắm sâu trong da thịt tra tấn thần kinh của tôi liên tục. Nếu đổi lại người khác, e rằng đã sớm chết bất đắc kỳ tử vì đau đớn.

“Sưu hồn ư? Sở dĩ bọn chúng không giết mình, phí nhiều hơi sức như thế là để khống chế mình, nhằm mục đích sưu hồn như hiện tại à? Vẫn là vì muốn chiếm đoạt bí mật của mình sao?” Đau đớn khiến con người ta mất đi lý trí, nhưng cũng có thể giúp một kẻ điên cuồng nhanh chóng tỉnh táo lại.

Thấy Quỷ em bé đang nôn nóng, nhận ra Uế quỷ và Dục quỷ sắp phải tan biến, biết rõ bản thân đang thương tích đầy mình, tôi từ từ ngẩng đầu lên.

Bầu trời trên cao thăm thẳm và huyền bí, dường như từ nơi vô định kia có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào tôi. Kẻ ấy đang chờ tôi chết đi, cơ bản là do tôi làm trái với quy định mà kẻ ấy từng đặt ra.

“Đây là ý trời sao?”

“Trời muốn anh chết, anh không thể không chết! Chấp nhận số phận của bản thân đi.” Nữ đạo sĩ duy nhất trong số đám tà tu bước ra khỏi đám đông, kéo căng sợi dây thừng sưu hồn đang cắm vào cơ thể tôi. Cô ta bước thẳng về phía tôi, mở lời bằng chất giọng rất nhẹ nhàng, còn khiến người khác mơ hồ cảm giác rất quen thuộc.

“Linh hồn du đãng trên cầu Nại Hà, nhung nhớ về kiếp lai sinh...”

Mắt tôi mờ mịt dần, cứ có cảm giác như ký ức của bản thân đang dần bị xóa nhòa đi. Người phụ nữ trước mặt chầm chậm bước đến, chậm rãi cởi chiếc khăn trùm đầu, để lộ ra một gương mặt quen thuộc.

“Diệp Băng ...”

Thời gian dần trôi qua, ký ức bắt đầu trầm luân hẳn. Cô ấy tiến gần đến tôi hơn; và khi dừng chân trước mặt tôi, khuôn mặt cô ta lại trở thành Thiết Ngưng Hương.

Cô ấy nói gì đó với tôi, nắm lấy tay tôi. Tôi cảm thấy cơ thể mình ngày càng nhẹ đi, như muốn rời khỏi thế giới này trong vòng tay cô ấy.

Mọi thứ xung quanh bắt đầu mờ mịt dần; những con phố đổ nát cũng biến mất, đám âm binh và bọn tà tu cũng chẳng thấy đâu.

Trong mắt tôi hiện tại, chỉ có cô ấy. Mọi hướng xung quanh, lại dường như có ai đó đang đi, cùng đi về một hướng.

Tôi đã rất mệt mỏi, thế nên cùng cô ta tiến về phía trước. Vừa đi, cô ta hỏi gì, tôi đáp nấy. Cũng không biết mất bao lâu, mãi cho đến khi đặt chân trước một cánh cổng khổng lồ trông như một ngọn núi, cơ thể tôi chợt nảy sinh một sự biến hóa nào đó.

Một vầng sáng xanh phũ xuống, phản chiếu gương mặt kinh ngạc của Thiết Ngưng Hương. Dưới vầng sáng xanh này, khuôn mặt cô ta nhanh chóng bị lão hóa, nhăn nheo hẳn đi, để rồi nhanh chóng biến thành một gương mặt hoàn toàn xa lạ.

“Cô là...?” Tôi còn chưa kịp nói hết câu, một con bướm xanh khổng lồ đột nhiên đáp xuống trước mặt. Nó vẫy cánh, nhanh chóng mang theo tôi bay ngược về phía sau.

Ký ức trong đầu dần trở nên sáng tỏ hơn; bức tranh vỡ nát kia bắt đầu sắp xếp lại hoàn chỉnh. Mọi thứ đã rõ ràng trở lại, kéo theo đó là nỗi đau đớn cùng cực!

“Bụp!”

Tựa như là một quả bóng nước vỡ toang, tôi đột ngột mở mắt ra.

“Tại sao lại như thế?” Người phụ nữ trùm kín cả cơ thể sợ hãi thốt lên; khăn che mặt của cô ta bị máu tươi nhuộm đỏ: “3 hồn của hắn đã tiến vào Hoàng Tuyền rồi, làm sao có thể quay lại được? Chẳng lẽ trên người hắn có bảo vật đủ khả năng đi xuyên qua hai giới âm Dương?”

Tôi dùng ý niệm tự quan sát bên trong cơ thể, trông thấy nhóc con Mộng Dực cổ nơi gan khiếu đang vô cùng mệt mỏi, uể oải, còn cánh hoa hòe kia đã héo tàn đi 1/3.

“m phủ? Hoàng Tuyền? Dùng đến cả mấy thứ này để đẩy tao vào đường chết à?” Nhìn xung quanh, tôi biết mình đã đến giây phút sau cùng. Liếc mắt nhìn sang điện thoại di động, hiện tại đã là 23:55 phút.

“Chỉ còn 5 phút nữa là kết thúc ngày hôm nay, cũng hên là còn suôn sẻ hơn những gì mình nghĩ.” Giọng điệu bình tĩnh của tôi khiến tất cả những người có mặt tại đây đều cảm thấy có chút gì đó sợ hãi : “Tao phải chờ lâu lắm, mới dám đánh ra con át chủ bài cuối cùng này”.

Lật nhẹ bàn tay, tôi lấy ra một chiếc hộp làm bằng xương trắng từ bên trong túi áo.

 

1.46144 sec| 2443.336 kb