Sau khi so sánh tất cả các bức ảnh một cách cẩn thận, tôi mới phát hiện ra rằng: Khi chụp ảnh, cậu bé kỳ lạ này không bao giờ nhìn thẳng vào máy ảnh cả. Ánh mắt của cậu ta tràn ngập nỗi bất an, luôn cố ý hoặc vô ý liếc về phía Diệp Băng.
“Nó thích Diệp Băng à?” Tôi sắp xếp tất cả những bức ảnh tập thể trong xấp tài liệu lại với nhau, dựa theo độ tuổi, từ 6 tuổi học tiểu học cho đến 12 tuổi tốt nghiệp tiểu học. Trong quãng thời gian này, luôn luôn có bóng dáng của hai người ấy trong tất cả những bức ảnh tập thể.
“Cùng tuổi nhau à? Và mối quan hệ phải khắn khít với nhau lắm nhỉ? Nhưng tại sao mình chưa bao giờ nghe Diệp Băng nhắc đến thằng nhóc này?” Trong thời gian 6 năm, ngoại hình của cậu bé kia và Diệp Băng đã thay đổi rất nhiều. Khi ấy, Diệp Băng đã có nét cực kỳ xinh đẹp, trong khi vóc dáng của cậu bé kia còn chưa cao bằng cô ấy. Dù đang ở độ tuổi thơ ấu, vóc dáng của cậu bé kia trông gù gù, khom lưng, mặt mày thì bẩn thỉu, càng lớn càng xấu, khiến người nhìn có cảm giác đây là một người rất kém cỏi.
“Cậu bé này từng trải qua một khoảng thời gian sống đặc biệt hay sao nhỉ?” Chỉ nhìn từ diện mạo, khó mà đoán ra được bất cứ chi tiết đặc biệt nào. Tôi khép xấp tư liệu lại, sau đó lấy điện thoại di động Âm Gian Tú Tràng ra, nhấn xem thông tin nhiệm vụ.
“Muốn tiến vào, trước tiên phải đặt hy vọng lại ngoài cửa? Câu này lại có ý nghĩa gì?” Tôi bắt đầu phỏng đoán ý nghĩa tiềm tàng bên trong tin tức nhiệm vụ, “Liệu có phải đây là Âm Gian Tú Tràng đang cảnh báo mình, thế giới trong mơ rất nguy hiểm? Bước vào rồi, thì đừng có mơ mà thoát ra? Hay nói thẳng thừng rằng, manh mối phá cục đang nằm ở bên ngoài cánh cửa?
Mà chữ [cửa] trong câu nói này, là đang ám chỉ phần biên giới giữa thực tế và giấc mơ ư?”
Đứng giữa phòng, quan sát căn phòng cơ bản đã được khóa kín hoàn toàn, tôi cảm thấy gợi ý này quá mơ hồ rồi.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút một; đến 11:00 giờ đêm, tôi bắt đầu kiểm tra đạo cụ của mình một lần cuối cùng.
“Bùa Đồng Tang, mặt nạ Tu La Thiện Ác, bức tranh do Anh Tử vẽ, bùa Trấn áp, vòng quỷ...” Vì muốn sống sót qua ngày 30/10, tôi đã mang theo mọi lá bài tẩy của mình trong người. Sau khi bước ra khỏi đường Vô Đăng, Thiết Ngưng Hương đã giúp tôi cất giữ mấy vật này trong bệnh viện, bao gồm cả cây đòn gánh rách nát của anh Lưu mù và bộ u phục đi dự đám tang kia.
Từ khi quyết định giúp Diệp Băng, tôi đã lấy lại hết tất cả những vật này. Vật nào có thể cất gọn trong người thì tôi tự giữ lấy, vật nào cồng kềnh quá thì để ngay trong phòng bệnh.
“Cây đòn gánh tổ truyền của anh Lưu mù bị mình phá hư mất rồi, mong là anh ấy không quá tức giận khi mình trả lại.” Sau khi soán mệnh thành công mà tôi vẫn không dám gọi anh Lưu mù đến, lý do chính là đây. Mà nhắc đến, tôi thật sự cảm thấy có lỗi, “Thôi thì, mình sẽ tìm cách đền bù cho anh ấy sau vậy. Anh Lưu mù cũng là người trọng tình nghĩa, chắc sẽ không làm khó dễ với mình.”
Tạm thời bỏ qua chuyện của anh Lưu, đợi đến 11:15 phút, sau khi xác định không có ai rình mò ngoài cửa, tôi chuẩn bị on-stream.
“Mhiệm vụ livestream yêu cầu mình tiến vào giấc mơ của Diệp Băng trước nửa đêm. Xem ra, thời gian cũng sát bên tới nơi rồi.”
Tôi cắm trục mã hóa di động vào, bật chức năng camera trong điện thoại di động, xoay ống kính vào bản thân.
**********
“Đang kết nối màn hình...”
“Đang nhận diện hình ảnh...”
“Dữ liệu ổn định! Bắt đầu livestream?”
**********
“Có.”
**********
“Xin chào Teletubbies Chết Bởi Mưu Sát tham gia vào room; xin chào Thiết Lĩnh Bưu Gia tham gia vào room; xin chào...”
**********
Hình ảnh dần ổn định. Tôi mặc quần áo bệnh nhân, đeo mặt nạ Tu La Thiện Ác, xuất hiện giữa màn hình livestream.
Quan sát sơ qua về lượng khán giả, chỉ vừa on-stream một vài giây, số người xem online đã hơn trăm. Xem ra, có rất nhiều khán giả thân thiết đang chờ đợi nha.
**********
- Cứ mỗi ngày, tui đặc biệt nhấn vào app này 800 lần, rốt cục cũng có thể gặp anh!
- Livestream everyday được không đại ka ơi!!! Em muốn tặng anh một dao quá!
- Anh streamer! Lần trước sau khi xem anh livestream xong, em trầm mê trong đó cmnr! Anh cho em xin Wechat được khum? Em cao 1m75, làm mẫu ảnh. Avatar này chính là hình thật của em đó! Năm nay em 27 tuổi, ngoại trừ sở thích đam mê thi thể ra, em không còn bất cứ tật xấu hay khuyết điểm nào khác! Mình hẹn hò nha anh!
- Sở thích đam mê thi thể? Sợ vãi! Vậy tại sao cô em lại thích anh streamer thế? (O_O)(O_O)(O_O)
**********
Teletubbies Chết Bởi Mưu Sát thưởng 99 MINH TỆ cho room livestream Siêu Kinh Dị:
- Quần áo bệnh nhân? Hôm nay, anh sẽ quay livestream ở bệnh viện à?
- Phỏng chừng là quay livestream về vấn đề mua bán nội tạng hay bệnh nhân hoàn hồn gì đó? Tui biết hết mấy chiêu bài của anh streamer nha! Nếu không phải, tui ăn luôn cái bàn phím này!
**********
Bác Tài Xế Giang Thành gửi comment:
- Thanh niên này, suy nghĩ của cậu quá hạn hẹp rồi! Để tôi giới thiệu cho cậu vài tác phẩm kinh điển về bệnh viện, cậu có thể phát tán tư duy để học hỏi thêm nhé. Ví dụ như, Ca Trực Đêm Tại Bệnh Viện, Bệnh Nhân Đặc Biệt Ở Lại 3 Ngày 2 Đêm, Bệnh Viện Cấm ***...
- Lầu trên mạnh vỡi! Em xem nhiều livestream bị cấm rồi, nhưng chưa bao giờ thấy font chữ bị auto chuyển thành dấu * như vậy!!!
***********
Thiết Lĩnh Bưu Gia thưởng 9 NGUYÊN BẢO cho room livestream Siêu Kinh Dị:
- Gáy lên đi! Tặng anh em bài hát [Người Quái Dị] trong lúc nhàn rỗi...
***********
Biện Luận giả Socrates gửi comment:
- 23333, một bài hát đẹp trai đến mức không biết nên tặng ai... Đành tự gửi tặng bản thân mình...
***********
Các khán giả vô cùng hào hứng, comment bay loạn xạ, xuất hiện liên tục. Trong số đó, tôi cũng gặp một vài người quen, thế nên bèn cười và chào hỏi họ, cuối cùng mới bắt đầu bước vào chủ đề chính của ngày hôm nay.
Nâng smartphone màn ảnh rộng của Âm Gian Tú Tràng lên, tôi quay một vòng để các khán giả có thể quan sát hết cả căn phòng bệnh được khóa kín này, sau đó mới mở lời bước vào màn dạo đầu.
“Chào mừng mọi người đến với room livestream Siêu Kinh Dị. Trước khi bắt đầu buổi livestream hôm nay, tôi nhất định phải nói cho các bạn biết rằng: Tôi sẽ đi tới một nơi chưa từng có ai đến để tiến hành livestream. Đó là một thế giới mà đến nay, giới học thuật vẫn chưa thể xác định được sự tồn tại của nó. Tôi sẽ dẫn các bạn đi quan sát những thứ ghê tởm dơ bẩn nhất, khai quật ra những bí mật sâu kín nhất của lòng người. Đây là một chuyến lữ hành cực kỳ nguy hiểm! Tôi sẽ đặt cược cả tính mạng của mình để hoàn thành chuyến đi này! Hãy nhớ rằng, một khi tôi bước qua cánh cửa này, và cho đến khi tôi băng qua cánh cửa tiếp theo, các bạn đừng bao giờ nhìn lung tung xung quanh nhé. Bởi vì, có lẽ những gì mà các bạn nhìn thấy bên ngoài màn hình thực sự tồn tại đấy!”
********
- Gáy xong thì livestream lẹ đi anh mình eiiiiii!!!!!!!!
- Người quái dị là ai ai ai... Đừng mở đèn lên, có được không?... Giờ anh biết yêu ai đây đây đây... Cứ dạo bước giữa một vũ đài đen tối....
- Bưu Gia!!! Con lạy bố!!! Bố có thể câm cái mồm đi được không????
***********
Thật hết cách, nhóm khán giả trong room này luôn luôn phớt lờ mấy lời khuyên và cảnh báo của tôi. Kiểm tra mọi thứ trên người xong xuôi, tôi lấy bùa Đồng Tang ra, dán nhẹ lên đỉnh đầu Diệp Băng.
Trong lúc đang chuẩn bị niệm chú ngữ để nhập mộng, ngoài cửa phòng bệnh đột nhiên vọng đến một tiếng động lạ! Dường như, vừa có ai đó đụng trúng cây lau nhà dựng trong hành lang.
Tôi sải bước đi đến cạnh cửa. Nhưng do cửa ra vào bị một tấm vải đen không bắt sáng che khuất, thế nên tôi đành áp sát lỗ tai của mình vào vách cửa để lắng nghe. Thế giới bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh, tựa như âm thanh vừa rồi chỉ là do tôi bị ảo giác mà thôi.
“Ngoài cửa có người ư?” Tôi không chắc chắn cho lắm, nhưng nếu mở khóa cửa ra để kiểm tra thì lại chậm trễ thời gian.
“Khóa cửa này chỉ có thể được mở ra từ bên trong; trong phòng cũng không có camera; bên ngoài còn có ông Trần và Giang Phi canh giữ, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn đâu.” Tôi xoay người trở lại bên giường, hít sâu một hơi, nắm chặt điện thoại di động Âm Gian Tú Tràng, đeo mặt nạ Tu La Thiện Ác vào nhằm che chắn ý Trời quấy nhiễu. Tiếp theo, tôi dẫn ý niệm tiến vào bùa Đồng Tang, dựa theo số mệnh của Diệp Băng mà tìm kiếm ngôi sao chiếu mệnh của cô ấy!
“Phi Ma; Điếu Khách; Tang Môn! Tìm thấy rồi!”
Bản đồ của các vì sao đang lưu chuyển; ý niệm của tôi chạm vào một ngôi sao chiếu mệnh màu trắng bệch: Chòm Tang Môn.
“Mộng đêm, một giấc kinh hoàng,
Đồng Tang vừa nhập, ba ngàn năm trôi!!”
......
Tầm mắt mơ hồ, đầu óc choáng váng, tôi chậm rãi mở hai mắt ra - cảnh vật trước mắt đều trở nên cực kỳ xa lạ.
“Nơi này chính là tầng Giấc mơ Nhạt nhẽo của Diệp Băng ư?”
Lần tiến vào giấc mơ của Hoàng Tuyết trước đó đã để lại một bóng ma sâu sắc trong lòng tôi. Cho nên lần này, tôi càng cẩn thận gấp bội, chỉ dám đứng tại chỗ mà quan sát bốn phía.
Tôi đang ở trong một không gian khép kín, không có gió lùa, không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào; vạn vật yên tĩnh đến mức đáng sợ.
Đây hẳn là khu vực bên trong một căn nhà nào đó. Căn nhà này cũng không lớn lắm, phòng khách rất nhỏ nhưng lại có 2 phòng ngủ và 2 nhà vệ sinh; mọi cánh cửa đều đang trong trạng thái mở toang.
“Giống như một căn nhà cho thuê vậy?” Phải xác định là không có nguy hiểm trực quan nào xung quanh, tôi mới bắt đầu đi xem xét các phòng.
“Lần trước là do Thần sát Nguyên Thần quấy nhiễu, nên mình mới bị đưa thẳng đến tầng Giấc mơ Trung Dung. Hiện tại nơi đây chính là tầng Nhạt nhẽo, hẳn là sẽ không gặp phải nguy hiểm quá lớn nhỉ?” Kiểm tra qua tất cả các món nội thất trong phòng khách, tôi cũng không tìm ra bất cứ manh mối hữu ích nào. Nơi đây còn có một số ít các tạp chí và sách vở, nhưng khi lật ra thì bên trong hoàn toàn trống rỗng. Có vẻ như, chủ sở hữu của giấc mơ này cũng đã quên sạch nội dung trong mấy cuốn sách này rồi.
Điểm đáng chú ý duy nhất trong phòng khách chính là chiếc đồng hồ trên tường. Vật ấy mang kiểu dáng cổ điển, loại cực kỳ phổ thông, và kim đồng hồ đang nằm ở vị trí 2:30 phút.
Kim giây vẫn lặng lẽ di chuyển, đồng thời cũng khiến cho tôi mơ hồ sinh ra một cảm giác cấp bách nào đó.
“Chữ viết trong sách vở không được hiển thị ra bởi vì trí nhớ mơ hồ của chủ nhân giấc mơ, nhưng thời gian trên mặt đồng hồ trong phòng khách lại rõ ràng như thế? Điều này chứng tỏ, thời gian của chiếc đồng hồ treo tường mang ý nghĩa cực kỳ sâu sắc đối với chủ nhân giấc mơ! Vậy, chuyện gì sẽ xảy ra trong khoảng thời gian này?”
Tôi rời khỏi phòng khách, bước vào phòng ngủ đầu tiên. Trong phòng có một chiếc giường, trên giường là một đống lớn quần áo trẻ em; mà trong mớ đồ đạc ấy, lại có một vài bộ trông như từng bị ai đó xé rách vậy.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo