“Chuộc tội? Ham muốn tinh thần? Cao Kiện! Tốt hơn hết là anh nên nói rõ vấn đề này cho em nghe.” Thiết Ngưng Hương liếc nhìn Phùng Minh Long, phát hiện bên kia cũng không hề nghe trộm, bèn thở phào một hơi: “Sao anh dám đánh giá ông Trần như vậy? Không sợ bị người khác đâm lén à?”
“Đó là sự thật. Huống hồ, anh chỉ nói cho em nghe mà thôi, đâu có đi rêu rao khắp nơi.” Tôi nhéo nhẹ mu bàn tay của Thiết Ngưng Hương, để rồi nhận ra cô ấy không hề phản kháng, cũng không rút bàn tay về. Biết cô nàng không thật sự tức giận, tôi yên tâm nói tiếp: “Sở dĩ anh dùng từ 'chuộc tội' là dựa vào một căn cứ nhất định đấy. Mỗi người đều có một bí mật chôn sâu tận đáy lòng, mà mọi người cũng không hề biết gì về quá khứ của thầy Trần. Sau khi nghiên cứu mọi thứ về người đàn ông này trên Internet, anh nhận ra rằng: Quá khứ của ông ta hoàn toàn trống rỗng. Cha và mẹ của ông ta chưa bao giờ được đề cập đến, và anh cũng không thể tìm thấy bất cứ thông tin nào trên Internet về học vấn và hay sự nghiệp công việc của ông ta trong độ tuổi thời trẻ cả. Mọi thông tin hiện hữu đều đại loại như, ông ấy là một người tốt, nhiệt tình ủng hộ phúc lợi công cộng và tận tụy giúp đỡ trẻ em cơ nhỡ. Theo quan điểm của anh, hiện tượng này cực kỳ bất thường. Tất nhiên, đây chỉ là do anh suy đoán mà thôi. Còn về ham muốn tinh thần kia, đây cũng hoàn toàn là phỏng đoán của cá nhân anh, không có bất kỳ bằng chứng nào.”
“Cũng chỉ có anh mới dám suy nghĩ như vậy. Hơn 20 năm qua, ông Trần đã giúp đỡ vô số trẻ em. Cũng giống như Diệp Băng, những đứa trẻ đó coi thầy Trần như cha mẹ của bản thân và cô nhi viện giống như một ngôi nhà của chúng vậy. Anh dám nói thầy Trần như thế, nếu để bọn họ biết được, coi chừng bọn họ liều mạng với anh.” Thấy tôi ăn gần xong, cô nàng kết thúc chủ đề này, đứng dậy thu dọn bát đũa: “Anh suy nghĩ lại đi, mà người ta cũng đâu có đòi hỏi gì quá đáng đâu. Thầy Trần chỉ nhờ anh bầu bạn với Diệp Băng thôi mà, tâm sự với cô ấy những chuyện in đậm trong ký ức ấy. Anh thử một lần xem.”
Nói xong, Thiết Ngưng Hương thở dài một hơi. Dưới góc nhìn của cô ấy, lý do mà thầy Trần một mực tìm tôi chỉ đơn giản là một nỗ lực khi tuyệt vọng mà thôi, còn thực tế là chẳng có hiệu quả gì.
Nhưng với tôi thì khác! Tôi đang nắm giữ bùa Đồng Tang và Mộng Dực cổ trong tay, thực sự có khả năng cứu được Diệp Băng đấy.
Chỉ là, hành động này quá mạo hiểm và tỷ lệ rủi ro cao hơn lợi tức nhận được. Đó là lý do tại sao tôi do dự.
Thiết Ngưng Hương phải đến phân Cục thành phố vào buổi chiều, thế nên dọn dẹp xong bát đũa là rời khỏi đây ngay.
“Canh sườn heo ăn ngon không?”
Phùng Minh Long bực bội nhìn tôi, tựa như dần có dấu hiệu xấu tính đi, trong khi tôi chỉ nhếch mép: “Tạm được! Vị hơi nhạt. Chắc do mẹ vợ thấy tôi còn đang bị thương, thế nên không dám nêm nếm quá nhiều muối!”
“Đệch cụ, anh không biết mắc cỡ à? Tôi còn chẳng có cái gì để ăn đây này; anh vừa bám được của hời mà còn bày đặt khoe mẽ.” Phùng Minh Long gọi một người y tá đến, viết tên của một món ăn chay nào đó vào tờ giấy rồi đưa cho cô ta, nhờ cô ấy mua dùm.
“Anh ăn chay trường à? Rau diếp xào? Nếu không ăn thịt, cơ thể chậm hồi phục lắm đấy!” Dù tôi không phải cao thủ gì, nhưng thị lực lại cực kỳ tốt.
“Bớt ý kiến. Đồ ăn trong bệnh viện đắt tiền như vậy, ai mà ăn nổi? Nếu không phải tôi được xác định là gặp tai nạn lao động và tiền viện phí do công ty chi trả, tôi đã về nhà từ lâu rồi, đâu có ở lại đây cãi cọ với anh.” Ánh mắt của Phùng Minh Long càng lúc càng phẫn uất; gã hít sâu một hơi, cố ngửi mùi canh sườn heo vẫn còn phảng phất trong không khí.
“Đây có phải là phòng chăm sóc đặc biệt số 453 không?” Giọng nói của một người đàn ông trẻ tuổi vọng vào từ ngoài cửa, cắt ngang lời nói của Phùng Minh Long.
“Vâng, mời anh vào.” Phùng Minh Long hô to lên, cửa phòng mở ra ngay sau đó. Một nhân viên y tá nam cầm hộp thức ăn bước vào: “Xin lỗi! Tôi đến đây để giao thức ăn.”
“Nhanh vậy?” Phùng Minh Long hơi ngạc nhiên: “Tôi vừa nhờ mua là các anh giao tới liền? Đúng là bệnh viện lớn, đặt bữa ăn cũng cực kỳ chuyên nghiệp nha.”
Gã chỉ vào chiếc bàn cạnh giường: “Nhờ anh đặt giỏ đồ ăn xuống đó dùm.”
“OK luôn.” Gã y tá bước đến cạnh giường của Phùng Minh Long, bắt đầu lấy từng thứ ra khỏi giỏ. Trong khi lấy chúng ra, gã bèn giới thiệu: “Đây là súp lươn hạt sen, giúp bồi bổ máu huyết, còn đây là canh gà cẩu kỷ, còn này là món cháo thanh lọc cho phổi... Được rồi, đã giao cơm tới cho anh đầy đủ nhé. Anh nghỉ ngơi thật tốt đi, sức khỏe là quan trọng nhất.”
Nhìn gã y tá lấy ra từng đĩa thức ăn xịn xò từ trong giỏ như một màn ảo thuật, Phùng Minh Long ngẩn ngơ cả người, còn tôi cũng bắt đầu liếc mắt quan sát xem chuyện gì đang xảy ra.
Bát đĩa đều làn bằng sứ; bát cháo trong nồi sành còn nóng hôi hổi khi vừa mở nắp ra, mùi thơm xộc thẳng vào óc.
Yết hầu của Phùng Minh Long run nhẹ lên: “Không, không đúng địa chỉ rồi. Có phải anh giao nhầm phòng hay không?”
Gã cầm tờ giấy nhét trong bộ đồ bệnh nhân lên: “Tôi gọi một đĩa rau diếp xào và một phần cơm nhỏ thôi.”
“Đây là do viện trưởng của chúng tôi đặc biệt gửi cho anh. Trước đây, tôi không biết tình hình nên có sơ suất. Anh cứ yên tâm mà ăn.” Gã y tá cực kỳ kiên nhẫn, tính tình cũng ôn hòa.
“Viện trưởng? Không biết tình hình? Tình hình gì thế?” Phùng Minh Long choáng váng vì lời nói của gã y tá. Nhìn mớ đồ ăn ngon lành trên chiếc bàn đầu giường, gã bất giác thèm nhỏ dãi, vô thức cầm đũa lên: “Có phải bệnh viện của các anh cũng tổ chức event trong mảng ăn uống hay không? Kiểu như bốc thăm ngẫu nhiên dành cho các khán giả may mắn trên TV vậy?”
Gã y tá cũng cảm giác khá hài hước khi nghe Phùng Minh Long nói thế: “Đây là viện trưởng cố ý đặt món ăn bổ dưỡng từ bên ngoài mang vào, chứ bệnh viện chúng tôi làm gì có mấy món cao cấp thế này!”
Gã vừa nói xong, cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra. Cô y tá khoa hồi sức tích cực bước vào, trên tay cũng đồng thời mang theo một phần cơm khác.
Đúng vậy, lớp trên cùng của phần cơm đó là món rau diếp xào, bên dưới là cơm trắng - rất đơn sơ và thanh đạm.
“Phùng Minh Long, phần ăn của anh đến rồi. Anh có muốn tôi đun cho một bình nước sôi hay không?” Cô y tá này cũng sững sờ khi nhìn thấy một gã y tá khác ngay trong căn phòng này. Bên cạnh đó, do chiếc bàn cạnh giường cũng đang bày đầy đồ ăn, cô cũng chẳng biết đặt phần cơm rau diếp này ở đâu: “Chuyện gì vậy? Chuyện gì đang xảy ra ở đây thế?”
Phùng Minh Long vừa cầm đũa, trong lòng đột nhiên xuất hiện một linh cảm không lành khi nhìn thấy bát cơm rau diếp: “Tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra...”
Người phá vỡ cục diện bế tắc này là gã y tá kia; anh ta vỗ đầu mình một cái, hỏi: “Anh họ Phùng à? Vậy còn Cao Kiện đâu?”
“Cao Kiện?” Phùng Minh Long thề rằng, đây là cái tên mà gã méo muốn nghe nhắc đến vào thời điểm này. Gã cứng nhắc đặt đũa xuống, lưu luyến nhìn một bàn cơm ngon, sau đó vặn cổ sang chiếc giường bên cạnh, nhìn về phía tôi: “Đó mới chính là Cao Kiện.”
“Ồ, tôi xin lỗi, tôi nhầm người, xin lỗi, xin lỗi nhiều nhé.” Gã y tá dời toàn bộ đồ ăn trên chiếc bàn cạnh giường Phùng Minh Long sang chiếc bàn cạnh giường tôi: “Anh thấy đấy, đây là nhầm lẫn. Xin lỗi nhé, người anh em.”
“Cho tôi ư?” Nghe thấy động tĩnh, tôi giơ tay ngăn cản gã y tá: “Ai kêu anh giao bữa ăn này đến đây?”
“Viện trưởng của chúng tôi đặc biệt chuẩn bị bữa ăn cho anh.”
“Viện trưởng ư? Tôi hoàn toàn không quen biết gì với viện trưởng của anh. Chuyện bất thường, tất nhiên có duyên cớ. Tôi không thể nhận bữa trưa này.”
Tôi từ chối dứt khoát.
“Vậy cũng uổng, vì đồ ăn đã được chuẩn bị kỹ càng hết rồi.” Gã y tá dừng lời một chút, sau đó càng nhiệt tình hơn: “Thật ra, viện trưởng của chúng tôi và ông Trần là bạn bè thân thiệt trong nhiều năm nay. Hơn nữa, ông ấy cũng ngưỡng mộ nhân cách ông Trần. Mà hiện tại, bệnh tình của con gái ông Trần càng lúc càng nặng, vì vậy...”
“Vì vậy, các người muốn tôi giúp ông ấy?” Tôi nhướng mày. Hay nhỉ, giờ còn huy động cả viện trưởng của bệnh viện để nhờ vả tôi; thầy Trần này có quan hệ rộng rãi thật sự đấy. Dù ông ấy chưa từng mở lời, nhưng những người xung quanh ông ta lại tự động trợ giúp ông ấy. Loại thủ đoạn mưa thuận gió hòa, gọt giũa tinh tế như vậy quả thật lợi hại: “Anh cứ để đồ ăn lại đây, tôi sẽ suy nghĩ thêm về vấn đề này.”
“Anh cũng đừng cảm thấy áp lực; viện trưởng chỉ muốn giúp đỡ một chút mà thôi. Sau khi ăn xong, sẽ có người đến thu dọn bát đĩa sau.” Gã y tá mỉm cười rồi rời khỏi phòng bệnh. Dù một bàn đồ ăn ngon ngay trước mặt, nhưng tôi không hề nhúc nhích mảy may: “Mình phải cứu Diệp Băng thật sao? Cơ mà, giấc mơ Thâm sâu thật sự quá nguy hiểm!”
Tôi suy nghĩ hơn 10 giây mới ngẩng đầu lên, để rồi đột nhiên phát hiện trong phòng hiện tại có 2 người đang nhìn tôi chằm chằm.
Phùng Minh Long đang cầm đũa, cơn oán hận trong mắt sắp sửa tràn ra ngoài luôn rồi. Mà vào lúc này, cô y tá bên cạnh còn đâm thêm một nhát vào ngực gã: “Cơm rau diếp xào, tổng cộng 25 NDT. Anh thanh toán cho tôi nhanh lên.”
“25 đồng lận à? Có mấy miếng rau thế này thôi á? Bán gì mà mắc vãi!!!” Phùng Minh Long miễn cưỡng đưa tiền cho cô y tá, sau đó tỏ vẻ đáng thương mà ngồi trên giường bệnh, như thể cả thế giới đều bỏ rơi gã vậy.
“Người anh em! Trong tương lai, giúp tôi làm một việc nhé. Hôm nay, anh có thể ăn sạch cả bàn thức ăn này.” Hết chịu nỗi ánh mắt của Phùng Minh Long, tôi đẩy bàn đồ ăn về phía gã.
“Làm việc gì thế?”
“Tôi còn chưa nghĩ ra. Anh mau ăn đi; coi chừng cơm canh nguội lạnh hết đấy.” Tôi ngồi xếp bằng trên giường, trên mặt nở một nụ cười.
“Lần trước, tôi còn chưa báo đáp anh vì đã cứu tôi trên chuyến tàu kia mà lần này anh lại mời tôi ăn trưa nữa. Được rồi! Sau này, nếu có việc gì cần tôi làm, anh chỉ cần nói một tiếng, tôi chắc chắn xuất hiện ngay lập tức.”
Phùng Minh Long vỗ ngực cam đoan, còn tôi lại nở một nụ cười đầy ẩn ý: “Tạm thời còn chưa nghĩ ra, nhưng ai biết đâu sau này sẽ...”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo