Tôi dùng chỉ đỏ, khâu móng tay của mình và gạo trắng vào bên trong cơ thể con gấu nhồi bông, sau đó xách nó vào phòng khách.

“Bước tiếp theo, phải đợi đến 3:00 giờ sáng rồi ngâm nó vào bồn tắm đầy nước.” Tôi ném con gấu nhồi bông lên bàn uống trà, nhìn chằm chằm đồng hồ trên tường: “Bây giờ là 2:55 sáng rồi.”

Tôi đảo nhanh sang phòng tắm của căn nhà; vòi nước đang mở hờ, bồn tắm đã được xã đầy nước.

“Toàn cảnh trong phòng tắm vô cùng chi tiết, ngay cả hình ảnh giọt nước trên nền gạch men và nhãn hội dầu gội đầu cũng được thể hiện cực kỳ sắc nét. Xem ra, chủ nhân của giấc mơ ghi nhớ nơi này quá sâu sắc rồi.” Tôi dạo một vòng, vẫn chưa phát hiện bất cứ điều gì bất thường. Thế là, tôi dùng một tay cầm điện thoại di động, tay còn lại xách lấy con thú nhồi bông kia.

“Hình như mình bỏ sót một chi tiết nào đó? Phải rồi! Là nước muối.” Tôi đặt con gấu bông ở cửa phòng tắm, xoay người vào nhà bếp để pha một ly nước muối với nồng độ mặn cực cao. Sau khi chuẩn bị thỏa đáng, vậy là có thể bắt đầu cuộc chơi được rồi.

“Chơi trốn tìm một người! Thật không biết rốt cuộc thì đứa nhỏ này đã phải chịu những tổn thương gì đến nỗi dám chơi trò này nhỉ?” Người đang ở trong mộng, thân bất do kỷ; vì để thoát khỏi giấc mơ, tôi chỉ có thể làm vậy.

Vừa lẩm bẩm, tôi vừa đi ra khỏi nhà bếp. Trong khoảnh khắc, tim tôi giật thót một nhịp thật mạnh, còn ánh mắt thì sững sờ khi nhìn về phía cửa phòng tắm.

Trước đó, tôi tiện tay ném con gấu bông ở cửa phòng vệ sinh, đặt nó dựa lưng vào cửa. Hiện tại, cơ thể của nó đang ở một tư thế xiên xiên vẹo vẹo, tạo thành một góc độ quỷ dị, dù chưa hoàn toàn nghiêng người nhưng cái đầu lại xoay ngược ngay ngực; hai chiếc nút đen đóng vai trò là đôi mắt lại ở ngay vị trí đối diện với tôi, tựa như đang nhìn chằm chằm vào tôi vậy.

Cả người nó rách nát, đều là vết rách dùng bị dao bén cắt ra. Sau khi được tôi dùng chỉ đỏ khâu vụn về lại, trông càng thêm đáng sợ.

“Chẳng lẽ thứ này thật sự sống lại à? Đây chỉ là Giấc mơ Nhạt nhẽo mà thôi, đừng có làm lố như vậy chứ!” Tôi rùng mình một cái, vội vàng đi tới chỉnh sửa lại cái đầu của con gấu nhồi bông. Vừa nghe thấy tiếng chuông báo 3:00 sáng, tôi lập tức xách nó vào phòng tắm.

Nhớ lại tiến trình trò chơi, tôi cố gắng kìm hãm cảm giác ghê rợn trong đầu, nâng con gấu bông bằng hai tay rồi lặp lại 3 lần: “Cao Kiện là quỷ.”

Sau đó, tôi đặt nó vào bồn tắm đầy nước. Vì cơ thể được nhét đầy gạo trắng, nó nhanh chóng chìm vào làn nước.

Nhưng một điều khiến tôi ngạc nhiên chính là, vì phần bụng là nơi tôi nhét gạo nên nó mới chìm; trong khi đó, những vị trí cơ thể không được nhét gạo lại nổi lơ lửng. Từ đó, cả cơ thể nó lại rơi vào một trạng thái cân bằng giữa mặt nước, trông cực kỳ quỷ dị. Hình ảnh này cứ như thể, con gấu nhồi bông này đang đứng giữa bồn tắm vậy.

Mãi đến khi cả bộ lông ướt đẫm, nó mới hoàn toàn chìm xuống, ngâm mình giữa làn nước.

“Có phải mình dồn quá nhiều gạo hay không?” Dù sao đi nữa, kể như đã hoàn thành bước đầu tiên.

Tiếp theo, tôi tắt tất cả đèn đuốc trong nhà theo yêu cầu của trò chơi, chỉ bật mỗi TV sáng lên.

Trong căn nhà kín như bưng, màn hình TV lóe ra một vầng ánh sáng lạnh lẽo, hắt lên vách tường. Nhìn hình ảnh đen trắng liên tục biến đổi kia, cổ họng tôi nhích nhẹ một cái: “Trong hoàn cảnh này, mà nhắm mắt đếm thầm 10 giây ư? Tay thiết kế ra trò chơi này cũng biến thái vỡi!”

Ngồi xuống sô pha, sau khi xác định trong phòng không có thứ gì khác, tôi bèn lấy điện thoại di động Âm Gian Tú Tràng ra, nhắm camera về phía bản thân, chậm rãi nhắm mắt lại.

Trước mắt chỉ một màu đen kịt, không gian yên tĩnh tuyệt đối khiến lòng người hoảng loạn. Thời điểm này, thính giác như được phóng đại vô tận; một dạng tâm tình khó hiểu bắt đầu dần sinh sôi.

“1, 2, 3...”

Tôi dựa theo nhịp tim để tính toán thời gian; vừa qua 3 giây, phòng vệ sinh đột nhiên vọng đến một âm thanh của giọt nước rơi.

“Phòng tắm bị cái méo gì thế?

Mình quên tắt vòi nước khi bước ra ngoài à? Hay nước chảy tràn ra bồn tắm?

Thời gian méo gì mà trôi chậm dữ vậy!”

Vô số ý nghĩ tạp nham chảy tràn vào đại não; trong hoàn cảnh đặc thù thế này, con người rất dễ dàng suy nghĩ lung tung.

“5, 6...”

Đã qua một nửa quãng đếm, tôi bỗng nhiên nghe thấy tiếng tiếng nước rơi từ phòng tắm lần nữa. Lúc này đây, tôi nghe rất rõ, tuyệt đối không phải ảo giác.

“Đừng có nói là con gấu bông kia thật sự bò ra nhé?

Bây giờ, nó bò ra khỏi phòng tắm rồi sao? Liệu có khi nào, nó đang ở đâu đó xung quanh mình hay không?”

Nghĩ tới đây, sống lưng tôi ớn lạnh, tựa hồ phía sau mình đang có thứ gì đó đứng đấy. Tôi cắn môi, ép bản thân mình không được mở mắt ra.

“10 giây thôi, nhanh đếm xong ấy mà. Nếu như mạo hiểm phá hư quy tắc trò chơi, không chừng sẽ phải gánh lấy một kiểu trừng phạt đáng sợ nào đó.

7, 8...”

Trong nhà bỗng nhiên lại rơi vào hoàn cảnh yên tĩnh tuyệt đối. Nhưng chưa kịp hoàn hồn thì, tựa như từ phòng làm việc lại vang lên một tiếng động lạ, giống như có chuột đang chạy dưới ván giường vậy.

“Lần này lại là phòng làm việc à?” Tôi thầm nhớ lại bố cục kiến trúc của toàn bộ căn nhà này. Phòng tắm gần với phòng làm việc nhất và nằm ở vị trí đối diện với căn phòng ngủ còn lại.

“9, 10...”

10 giây đã trôi qua, nhưng tôi cũng không dám mở mắt ngay lập tức. Vì sợ rằng, vừa mở mắt ra thì tôi đột ngột trông thấy con gấu bông kia ngay trước mặt.

Giật nhẹ vành mắt, tôi hé hờ mí mắt ra.

Căn phòng vẫn tối đen như cũ, màn hình TV vẫn chiếu các hình ảnh đen trắng; dường như cũng chẳng có bất cứ chuyện khác thường nào xuất hiện trong căn nhà này.

Chậm rãi mở to mắt, tôi thở phào nhẹ nhõm. Chỉ qua 10 giây ngắn ngủi mà trán tôi đã ướt đẫm mồ hôi.

Đứng dậy, tôi cầm lấy con dao gọt hoa quả trên bàn uống trà, tiến vào phòng tắm. Con gấu nhồi bông được dồn đầy gạo trắng cũng không biến mất, chẳng qua là đã hoàn toàn chìm xuống đáy bồn.

“Trò chơi này thực sự khảo nghiệm khả năng chịu đựng của tâm lý con người đến mức cùng cực nhất đấy, nhất là khi ở một mình.”

Tôi thò tay, xách con gấu nhồi bông ra khỏi bồn tắm, sau đó nói với nó là đã tìm ra nó rồi.

Tiếp theo, tôi quyết đoán đâm con dao gọt hoa quả vào cổ nó. Vốn dĩ vết rách nơi ấy đã được khâu lại, nay bị đâm toạt ra; một ít gạo trắng trong người nó cũng rơi vãi ra bên ngoài.

“Đến phiên cậu!”

Nói xong, tôi không muốn ở lại đây một giây một phút nào nữa, thế là vội vàng cầm ly nước muối chạy ra khỏi phòng tắm.

“Dựa theo các bước của cuộc chơi, từ thời điểm này, mình chỉ cần chờ đợi là được.” Trò chơi này cực kỳ quan trọng đối với chủ nhân giấc mơ. Dù thời gian đã qua rất lâu, nhưng kẻ đó vẫn không thể quên. Do đó, tôi vô cùng tò mò rằng, rốt cuộc thì người chủ nhân ấy đã gặp phải tình huống gì khi kết thúc trò chơi?

“Tên trò chơi là Trốn tìm một người, nghĩa là tự mình làm Quỷ để bắt mình ư? Hay ẩn ý thực sự chính là, người tham gia ban đầu là một người, sau đó chơi cùng một tồn tại nào khác?” Nếu không chơi xong, tôi không thể phá giải giấc mơ này. Do đó, đành phải kiên nhẫn chờ đợi vậy.

Rời khỏi phòng tắm, tôi nhìn thoáng qua màn ảnh đen trắng đang nhấp nháy của chiếc TV. Tôi không tắt nó đi, sau đó còn muốn bật đèn lên, để rồi sầu não nhận ra rằng: Dường như tất cả các công tắc trong ngôi nhà này đã bị hỏng, mất đi chức năng bật tắt.

“Tình hình càng lúc càng kỳ quặc dần. Cũng may, mình có Phán nhãn. Bóng tối cũng không thể ảnh hưởng quá nhiều đến tầm nhìn của mình.” Tôi vội vàng kiểm tra tất cả các căn phòng, muốn tìm hiểu xem những âm thanh từng vang lên trong lúc tôi nhắm mắt có xuất phát từ đâu: “Không có vết nước trên mặt đất, tất cả mọi thứ vẫn giống như trước đó. Trong 10 giây mà mình nhắm mắt lại, chưa từng có bất cứ biến hóa nào xảy ra trong căn nhà này ư?”

Tôi dạo một vòng trong cả căn nhà. Không gian bên trong căn nhà không lớn lắm, không quá nhiều địa phương để lẫn trốn, chỉ bao gồm mỗi đằng sau các cánh cửa phòng, dưới gầm giường hay tủ quần áo trong hai phòng ngủ.

“Khi mở tủ quần áo ra lần đầu tiên, mình từng ngửi thấy mùi mốc nhàn nhạt; hoa văn trên tấm chăn kia cũng đặc biệt rõ nét. Tất cả đều chứng tỏ rằng, chủ nhân của giấc mơ này rất quen thuộc đối với ngăn tủ đó. Lúc ấy, hẳn là người ấy đã chọn ngăn tủ làm nơi để lẫn trốn.” Đắn đo thêm một hồi, tôi cũng quyết định trốn vào ngăn tủ.

Đến phòng ngủ, căn phòng này vừa vặn đối diện với phòng tắm và phòng ngủ còn lại. Tôi không đóng cửa, định tận dụng lối vào phòng ngủ để quan sát diễn biến xảy ra từ phòng tắm ở phía đối diện.

Không gian bên trong tủ quần áo tổ hợp kiểu âm tường rất hẹp. Nếu một đứa trẻ trốn vào đây thì vẫn thoải mái, nhưng một người lớn như tôi thì khá là chật chội.

“Ráng chịu khó một chút vậy.” Mở cửa tủ ra, sau khi vào trong thì tôi mới phát hiện một chi tiết nhỏ. Tủ quần áo này chỉ có thể được khóa từ bên ngoài; bên trong không thể khóa lại được. Nói cách khác, nếu tôi trốn trong đây thì cửa tủ vẫn chỉ được đóng hờ, cực kỳ không có cảm giác an toàn.

“Hết cách rồi.” Tôi dồn mớ chăn sang một bên, một tay cầm điện thoại di động Âm Gian Tú Tràng, tay còn lại bưng ly nước muối kia. Dõi ánh mắt nhìn xuyên qua khe hở tủ quần áo, tôi nhìn chằm chằm vào phòng tắm đối diện.

“Căn cứ theo phần giới thiệu trò chơi, trong vòng 2 tiếng đồng, hẳn là sẽ xuất hiện biến cố.”

Trốn trong tủ, bên ngoài cũng không tính là hoàn toàn tối đen. Màn hình TV vẫn nhấp nháy, chợp sáng chợp tối. Nói tóm lại, hoàn cảnh hiện tại cực kỳ quỷ dị.

Sau nửa tiếng chờ đợi, sự kiên nhẫn của tôi dần tiêu tan sạch sẽ. Trong tủ bị bế khí, lượng không khí thật sự không hề đủ cho một người trưởng thành như tôi.

“Không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào, trong phòng tắm cũng không có chuyện gì kỳ quái xảy ra. Mình có nên đi ra ngoài và chủ động kết thúc trò chơi hay không nhỉ? Đây chỉ là một Giấc mơ Nhạt nhẽo mà thôi; độ khó sẽ không quá lớn. Đối với một đứa trẻ, thật ra thì ký ức như hiện tại cũng đã đủ khắc sâu rồi.” Giấc mơ luôn dựa vào hiện thực, đặc biệt là ở tầng Giấc mơ Nhạt nhẽo. Theo lẽ thường, sẽ chẳng thể có sự góp mặt của những hiện tượng quá mức hoang đường.

“Đợi thêm nửa tiếng nữa vậy! Nếu không có tiến triển gì, mình sẽ dựa theo luật chơi để chấm dứt sớm trò chơi này.”

Sau khi có quyết định của riêng mình, tôi bèn liếc mắt vào room livestream. Tại nơi đó, các khán giả quen thuộc cũng đang điên cuồng bắn comment.

**********

- Anh streamer! Chơi trò này mà đủ 2 tiếng đồng hồ, chết chắc đấy!

**********

Teletubbies Chết Bởi Mưu Sát thưởng 99 MINH TỆ cho room Livestream Siêu Kinh Dị:

- Con thú nhồi bông kia xấu vỡi!

- Tôi cứ có cảm giác là anh streamer sẽ toi mạng ngay bên trong tủ quần áo!

**********

Biện Luận giả Socrates gửi comment:

- Chẳng lẽ chỉ có một mình tôi nhận ra thôi ư? Anh bạn streamer eiiiii, anh thao tác thiếu một bước rồi kia! Anh vẫn chưa đặt tên cho con gấu nhồi bông kia mà!

**********

 

2.00728 sec| 2445.344 kb