“Quần áo trẻ em ư?” Nhìn những bộ quần áo nhăn nhúm bị xé rách kia, trong đầu tôi chợt liên tưởng đến rất nhiều ý nghĩ tà ác trong nháy mắt. Bất quá, tôi cũng không tiện nói ra thành lời trước mắt nhiều khán giả trong room như vậy.
“Đây chỉ là tầng Giấc mơ Nhạt nhẽo, hẳn là sẽ không có ký ức quá đáng đến như vậy chứ?” Ký ức càng đau đớn, càng không dám nhớ lại, vậy sẽ càng ẩn sâu tận đáy lòng. Những vết thương không muốn bị nhắc đến này thường sẽ chỉ xuất hiện trong Giấc mơ Trung dung mà thôi.
Tôi lục lọi tất cả các món quần áo trên giường, nhưng chẳng tìm ra bất cứ vật gì hữu ích cả.
“Mình tiến vào giấc mơ của Diệp Băng, nhưng mọi món quần áo trên giường này đều là đồ dành cho con trai. Cô ấy có sở thích khác người ư?” Tôi nhanh chóng từ bỏ ý tưởng này. Quần áo con nít trên giường chỉ thích hợp cho trẻ em 5 hoặc 6 tuổi mặc. Ở độ tuổi đó, bọn trẻ vẫn chưa có ý thức về gu thời trang; mọi cách thức ăn mặc đều do ba mẹ chọn cho nó.
Chẳng tìm thấy gì trong mớ quần áo, tôi quay lại, bắt đầu dò xét những góc khuất khác trong căn phòng này.
Nơi đây, ngoại trừ chiếc giường theo kích cỡ Double khá to tướng này, chỉ còn lại một chiếc tủ quần áo kiểu kết hợp được lắp âm tường. Tôi mở cửa tủ, bên trong có hai chiếc chăn.
“Chăn rất sạch sẽ, lại có một mùi mốc thoang thoảng. Xem ra, phần ký ức của chủ nhân giấc mơ đối với bộ chăn này quả thực rất sâu sắc.” Tôi rời khỏi phòng ngủ, tiến vào một gian phòng ngủ khác. Nơi này được bố trí thành một căn phòng làm việc; hai hộc tủ của giá sách nơi đây được đặt một chồng sách thật dày.
Tôi tiện tay rút ra vài quyển; mặt trên cùng của sách vẫn thế, trống không, chẳng có bất cứ một chữ nào. Hiển nhiên, chủ nhân của giấc mơ cũng chưa từng xem qua mấy quyển sách này.
Giá sách được đặt dựa vào tường, cạnh bên là bàn làm việc và một chiếc giường đơn bằng gỗ. Trên giường không có ga hay chăn, chỉ có một tấm ván lạnh lẽo và một vài ký hiệu quái dị được vẽ trên đó.
Trông tựa như mật mã, nhưng cơ bản là xem không hiểu.
Tôi bước đến gần; bàn làm việc có một chiếc máy vi tính. Bộ máy này đã được cắm điện rồi, đèn nguồn vẫn sáng lấp lánh nhưng màn hình vẫn hiển thị một màu đen đặc.
“Chưa nhấn nút power ư?” Vươn tay về phía màn hình máy tính, dù chạm vào nút power nhưng tôi cũng không lập tức ấn mở ngay, “Nếu tùy tiện thay đổi hiện trạng đồ vật trong giấc mơ, rất có thể sẽ kích hoạt một mối nguy hiểm không tưởng. Ngộ nhỡ, sau khi mình mở màn hình lên, sẽ có thứ gì đó chạy ra khỏi màn hình không nhỉ?”
Đây là một giấc mơ; tất cả các suy diễn logic đều tồn tại một điểm mù. Đắn đo một hồi, tôi vẫn quyết định mở màn hình lên.
Màn hình nhấp nháy, nhưng cũng chẳng có bất cứ ma quỷ hay hình ảnh tàn nhẫn khủng khiếp nào xuất hiện như trong tưởng tượng của tôi. Trên màn hình desktop, chỉ có một vài icon ít ỏi và background xanh biếc thuần túy.
“Quá bình thường rồi.” Trên thực tế, hình ảnh bình thường trước mắt này lại rất bất thường. Case máy tính được kết nối với nguồn điện, trong khi phải có người chạm vào thì màn hình máy tính mới được bật lên. Tất cả đều chứng tỏ rằng, đoạn ký ức này phải cực kỳ sâu sắc đối với chủ nhân của giấc mơ.
“Chẳng lẽ trong bộ máy vi tính này còn ẩn giấu một bí mật khác?”
Sau khi quan sát cẩn thận, tôi mới nhận ra rằng ở, dưới thanh taskbar của desktop đang có một ô cửa sổ website được để mở trong dạng thu nhỏ. Nhấn vào mới biết, đó là một giao diện website theo thể thức forum.
Đây là một bộ máy vi tính của 20 năm về trước, không có quá nhiều chức năng. Khi đó, giao diện web thậm chí còn không có thanh đăng Status; tựu chung, chỉ là một mạng xã hội chật chội nhằm nhét chung một đống người lại với nhau, và phải cần có người xét duyệt mới có thể tham gia vào diễn đàn.
Tôi đứng tại bàn làm việc, lướt nhẹ chuột, kéo xuống từng chút một, từ từ tìm hiểu nội dung của trang web.
Đây giống như một Topic có tính chất xin giúp đỡ, đại ý là chủ thớt cho rằng bản thân rất cô độc, luôn luôn phải ở một mình. Bởi vì đủ loại nguyên nhân, chưa từng có ai nguyện ý tiếp cận người đó; người đó khát vọng được có bạn bè, đồng thời cũng rất hâm mộ những đứa trẻ có thể chơi đùa cùng nhau.
Không lâu sau khi người này đăng bài, có rất nhiều người trên diễn đàn đã bày bí kíp kết bạn cho chủ thớt. Tuy nhiên, mớ chiêu trò đó vẫn không thể giải quyết được vấn đề của chủ thớt. Mãi đến 2:30 phút sáng, có một ID giấu tên đã gửi tin nhắn riêng cho người đăng bài. Kẻ ấy bảo rằng, có một phương pháp không cần phải trò chuyện cùng nhau, chỉ cần trả một cái giá nhỏ là có thể tìm được bạn bè.
“2:30 sáng, đây chính là thời gian hiển thị trên chiếc đồng hồ bên ngoài phòng khách.” Trước sau đối chiếu, tôi càng nhận ra tin nhắn riêng này khá là quan trọng, thế nên dần đọc một cách cẩn thận hơn.
***********
[Cơ bản là cậu không cần đi tìm bạn bè, vì bạn của cậu đang ở ngay bên cạnh cậu. Chỉ là, cậu không thể nhìn thấy người bạn đó mà thôi. Mình có thể dạy cậu một phương pháp, để cậu tìm ra họ, để cậu có thêm nhiều bạn bè hơn.]
***********
Đọc xong dòng chữ đầu tiên, trong lòng tôi lập tức xuất hiện một dự cảm không ổn. Đây rõ ràng là một âm mưu. Vốn dĩ, tôi muốn tắt máy tính ngay tức khắc, nhưng chẳng hiểu sao lại thầm cảm thấy có chút tò mò, thế là tiếp tục đọc.
***********
[Phương pháp này được gọi là: Trò Chơi Trốn Tìm Một Người.]
[Trước khi bắt đầu trò chơi, cậu phải chuẩn bị vài thứ: một con thú nhồi bông có đủ tay chân, gạo trắng, kìm bấm móng tay, kim và chỉ đỏ, một món vũ khí sắc bén và một ly nước muối.]
[Chuẩn bị xong mấy thứ này, vậy cứ dựa theo trình tự của mình ghi cho cậu mà làm theo.]
[Đầu tiên, đặt tên cho con thú nhồi bông ấy. Cậu có thể dùng tên của người thật trong hiện thực, cũng có thể là một cái tên hư cấu. Nhưng phải chú ý, không thể trùng lặp với tên của cậu.
Sau khi đặt tên xong, lấy toàn bộ phần ruột của con thú nhồi bông ấy ra rồi nhét gạo và móng tay của mình vào bên trong; dùng chỉ đỏ khâu con thú nhồi bông lại, quấn những sợi chỉ đỏ còn dư xung quanh con thú nhồi bông này.
Đợi đến 3:00 giờ sáng, lặp lại 3 lần câu 'Tôi là Quỷ' với con thú nhồi bông đó. Nhớ kỹ, nhất định phải đọc ra tên mình, sau đó đặt con thú nhồi bông vào bồn tắm chứa đầy nước.
Tắt tất cả đèn điện trong nhà, chỉ bật mỗi TV.
Nhắm mắt lại trong 10 giây.
Tiếp theo, lấy món vũ khí sắc bén đã chuẩn bị sẵn ra, đi vào phòng tắm.
Nói với con thú nhồi bông rằng, 'Tìm được cậu rồi', tiếp đó là đâm món vũ khí sắc bén ấy vào người con thú nhồi bông đó.
Kế tiếp, cậu nói với con thú nhồi bông là: Đến phiên cậu!
Nói xong, cầm theo ly nước muối, tìm một cái tủ quần áo hay địa phương nào đó mà trốn đi.
Giai đoạn sau đó chính là chờ đợi. Trong vòng 2 tiếng đồng hồ, bạn của cậu sẽ tìm ra cậu.]
[Nếu cậu đổi ý lúc giữa đường, không muốn chơi nữa, vậy hãy ngậm một ngụm nước muối trong miệng, chủ động đi tìm con thú nhồi bông kia. Cậu phải hắt ly nước muối lên người nó trước, sau đó mới phun phần nước muối trong miệng vào người nó sau, đồng thời hô to 3 lần 'Tôi thắng rồi'. Trò chơi sẽ được tính là kết thúc theo kết cục bình thường nhất.]
[Cuối cùng, chúc cậu có thể sớm tìm được bạn bè của mình. Bất quá cậu phải chú ý, dù cuối cùng có tìm được bạn bè hay không, cậu đều phải đốt sạch con thú nhồi bông kia. Phải nhớ kỹ điều này!]
*************
Phương pháp mà ID ẩn này cung cấp cũng tương tự như một trò chơi khăm vậy.
Sau khi đọc xong, tôi thầm cảm thấy sợ hãi. Chính bản thân tôi cũng đã từng nghe nói qua về trò chơi này trên mạng. Chỉ là thật không ngờ, lại có người dám thử chơi trò này cách đây nhiều năm như vậy, và thậm chí là còn lưu lại một ký ức không thể xóa nhòa!
“Liệu có phải chủ nhân của giấc mơ đã thực sự gặp chuyện không may khi chơi trò chơi này?” Nếu phân tích từ tâm lý học, trò chơi hiện tại chỉ đơn giản là thủ pháp vận dụng yếu tố môi trường và cảm xúc của chính người chơi nhằm kích thích một cảm giác sợ hãi đặc biệt giữa giai đoạn lo lắng trong lúc chờ đợi mà thôi. Vì vậy, hiếm có ai đủ sức kiên nhẫn chờ đợi trong 2 tiếng cả.
“Chủ nhân giấc mơ lúc ấy cũng không lớn tuổi cho lắm, mà trò chơi này cũng khó mà chấp nhận nỗi đối với người trưởng thành. Chẳng lẽ, đứa nhỏ kia thực sự chơi trò này đến giây phút cuối cùng à?”
Đọc phần tin nhắn riêng trong máy tính, một cảm giác bất an dần tăng lên trong đầu tôi. Bất chấp thể diện, tôi nâng điện thoại di động của Âm Gian Tú Tràng lên, chạy về phía cửa chính của căn nhà. Quả nhiên, khoảnh khắc hiện tại lại là một giấc mơ hoàn toàn bị khóa kín. Tôi không thể nào mở được cửa chính của căn nhà này, bao gồm luôn những cánh cửa sổ xung quanh!
“Các anh em! Làm sao để thoát khỏi đây bây giờ? Có ai biết cách phá trận không?” Đứng giữa phòng khách, tôi ngoáy đầu nhìn lên đồng hồ trên tường - đã 2:45 sáng rồi.
“Thời gian bắt đầu trò chơi là 3:00 sáng. Chẳng lẽ giấc mơ này xuất hiện là để áp đặt mình phải chơi trò này ư? Chỉ khi hoàn thành trò chơi, mình mới có thể bước vào Giấc mơ Trung dung, hoặc là rời khỏi đây à?” Thời gian của tôi cũng rất cấp bách. Nhiệm vụ livestream của Âm Gian Tú Tràng chính là phải tiến vào bên trong giấc mơ của Diệp Băng trước nửa đêm. Hiện tại, đừng nói là giấc mơ của Diệp Băng, tôi còn chẳng biết bản thân mình đang ở đâu lúc này.
“Giấc mơ Nhạt nhẽo, hẳn là sẽ không quá nguy hiểm. Thôi thì, mình sẽ thử chơi trò này.” Do dự không phải là phong cách của tôi. Tôi nhanh chóng đưa ra quyết định, sau đó dựa theo luật chơi mà bắt đầu tìm kiếm đạo cụ xung quanh căn nhà này.
“Trên khay trà trong phòng khách có dao gọt hoa quả; trong hộc tủ có kim chỉ; còn thiếu gạo trắng, nước muối và thú nhồi bông...” Tôi bước vào nhà bếp, vốn chỉ muốn tìm chút gạo trắng; nhưng vừa đẩy cửa ra, tôi lại gặp gỡ một hình ảnh ngoài dự liệu.
Tại tấm thớt trên chiếc bàn bên trong nhà bếp, tôi trông thấy một con gấu nhồi bông có chiều cao đến khoảng bắp chân của một người trưởng thành đang được đặt tại đó. Con gấu bông này bị ai dùng dao chém đến rách nát cả người, lòi ra cả mớ bông gòn cũ kỹ ở bên trong.
“Đệch cụ! Trông thê thảm vỡi...” Tôi nhẫn tâm lòn tay vào bên trong cơ thể con thú bông để dò la tình hình. Không biết là vì hư hỏng hay lý do gì, mà chất độn bên trong khi sờ vào lại có cảm giác hơi dính dính. Mất hơn 10 giây, tôi mới móc sạch sẽ phần ruột của con thú bông ra trước khi tìm thấy một ít gạo, cuối cùng là nhét mớ gạo vừa tìm được vào bên trong cơ thể con thú bông này.
Tiếp theo, tôi dùng kim và chỉ đỏ để may sơ nó lại.
Thực tế thì, con thú bông này vô cùng rách rưới, có quá nhiều lỗ thủng, trông cực kỳ tởm lợm. Nếu không vì luật chơi ép buộc, cơ bản là tôi chẳng bao giờ muốn chạm vào nó cả.
“Chưa đến 3:00 sáng, mình nên chuẩn bị bước tiếp theo rồi.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo