Lướt ngón tay trên gương mặt lạnh lẽo, tôi thu hồi tầm mắt, nhìn bộ dáng của mình trên cửa sổ thủy tinh.

Chiếc mặt nạ nửa đen nửa trắng dán vừa khít lên khuôn mặt tôi, che đi bộ dạng vốn có, đồng thời còn bộc lộ ra một loại cảm giác vô cùng thần bí và quỷ dị.

“Đây là mình ư?” Đứng dậy, tôi đeo mặt nạ đi đến cửa sổ. Nhìn bản thân mình trong kính, mặt nạ chỉ để lại hai lỗ hổng ở vị trí đôi mắt.

“Tựa như đã xảy ra một loại biến hóa nào đó, vì ngay cả khí chất bản thân mình cũng bất đồng với trước kia.”

“Anh đang làm gì vậy?” Ngồi ở bên kia giường, nhìn hành động hoàn toàn khác thường của tôi, giọng của Phùng Minh Long hơi run nhẹ.

Tôi vô thức quay đầu nhìn lại; gương mặt của Phùng Minh Long bộc lộ ngay một nét kinh ngạc và sợ hãi.

“Có đáng sợ như vậy không? Nó chỉ là một chiếc mặt nạ thôi mà."

Tôi tiện tay tháo chiếc mặt nạ Tu La Thiện Ác xuống, ném lên giường bệnh. Lúc này, Phùng Minh Long mới thở phào nhẹ nhõm: “Cũng không phải đáng sợ! Chỉ là sau khi anh đeo mặt nạ vào, tôi luôn cảm thấy anh có chút giống đám sát nhân biến thái giết người trong phim ảnh ấy. Anh tạo cho tôi một cảm giác rất xa lạ. Đúng rồi! Khí chất của anh cũng không khác gì loại biến thái máu lạnh kia. Chiếc mặt nạ này thật sự rất thích hợp với anh đấy."

"Biến hóa lớn đến vậy à?" Tôi có ngoại hình khá phổ thông, khác hẳn đám diễn viên có tính cách được khắc họa đặc biệt trong phim ảnh. Nhưng sau khi đeo chiếc mặt nạ vào, tôi giống như đã trở thành một người khác: “Về chiếc mặt nạ, anh không được ra ngoài nói lung tung nhé. Thứ này chỉ là một vật phẩm hóa trang mà thôi."

Phùng Minh Long đảo tròn hai tròng mắt: “Anh muốn dụ khị con nít à? Mà thôi, nể mặt bữa cơm trưa kia, tôi tuyệt đối không tiết lộ bất cứ một chữ nào với người khác."

Tôi gật nhẹ, đeo mặt nạ vào lần nữa, sau đó khoanh chân ngồi trên giường bệnh, vận chuyển tâm pháp Diệu Chân.

Thời điểm này, chỉ dùng 2 - 3 giây là tôi đã có thể tiến vào trạng thái nhập định. Càng khoa trương hơn chính là, sau khi đeo mặt nạ vào, tôi lại có thể cảm ngộ thiên địa tự nhiên sâu sắc hơn, tựa như đã chạm đến quy tắc bản chất nhất của thế gian vậy. Loại cảm giác này kỳ diệu không thể tả, mà cảnh giới tu vi trong cơ thể tôi cũng liên tục thuần thục dần. Chân khí tuần hoàn, nội ngoại giao thoa nhau; tựa như, bản thân đã được che đậy khỏi sự quấy nhiễu nào đó. Ý chí của tôi được cả đất trời này ôm ấp vào lòng, không còn bị ác ý nhắm vào nữa.

Sau vài chu thiên, tiên thiên chân khí dưới Đan điền lại tăng lên một tia về mặt số lượng. Tôi khá là thỏa mãn với kết quả này.

“Có mặt nạ Thiện Ác, ảnh hưởng của ý Trời đã không đáng kể nữa rồi. Hơn nữa, với tràng hạt của thầy Trần, tốc độ tu hành của mình tựa hồ còn nhanh hơn trước kia một chút. Đây coi như trong họa có phúc vậy.”

Lúc này, phòng bệnh nho nhỏ chợt vang lên tiếng ngáy có tiết tấu của Phùng Minh Long. Nhìn thoáng qua tình trạng đang trùm kín chăn của gã ấy, tôi cũng ngừng tu hành, tháo mặt nạ ra, tắt đèn tiến vào mộng đẹp.

...

Sáng sớm hôm sau, sau khi bác sĩ đến kiểm tra theo thông lệ, thầy Trần và một vài cô y tá đến, cùng nhau đưa tôi đi sang phòng bệnh của Diệp Băng.

Trong phòng bệnh VIP, Giang Phi mặc một bộ váy dài màu sáng đang tưới nước cho mấy chậu hoa trên bệ cửa sổ. Đồng thời, còn có một bác sĩ mặt mày ủ rũ khác đang đứng cạnh giường Diệp Băng.

“Bác sĩ Diêm, tôi đã mời được người ta tới đây rồi.” Đẩy cửa ra, ông Trần trong bộ dáng hiền lành đứng sóng vai cùng tôi.

“Làm phiền thầy Trần quá rồi! Bất quá, về phương án trị liệu cụ thể thì chúng ta còn phải chờ thêm chút nữa. Thầy của tôi vẫn chưa đến.” Người đàn ông trung niên được gọi là bác sĩ Diêm vội vàng xách ghế mời ông Trần ngồi: “Thầy cũng biết, tính tình của thầy tôi có chút cổ quái. Tôi cũng đã tốn rất nhiều công sức mới thuyết phục ông ấy đích thân ra tay, trị liệu cho bệnh nhân."

"Về phương diện chi phí, cậu không cần lo lắng.”

"Không dám, không dám. Thầy Trần à, nếu thầy nhắc đến chi phí, tôi lập tức đi ngay nhé. Tôi giúp thầy là vì ân tình; nếu không nhờ thầy, tôi làm gì có một ngôi nhà ấm áp như bây giờ!”

Thông qua cuộc nói chuyện về sau, tôi mới biết được rằng: Bác sĩ Diêm trước mắt này năm nay 44 tuổi, là bác sĩ tâm thần tương đối nổi tiếng trong cả nước. Từ đó đến nay, gã từng kết hôn 2 lần, nhưng vẫn không có một mụn con nào. Sau đó, gã đã đến cô nhi viện của thầy Trần để nhận con nuôi, đại khái là thế.

“Vị này là cậu Cao nhỉ?” Bác sĩ Diêm dù hơn 40 tuổi, nhưng thoạt nhìn lại có vẻ già trước tuổi rất nhiều. Vóc dáng gã không cao lắm, chỉ đứng đến lỗ tai tôi. Khi nói chuyện, gã thích nhấn nhá theo một nhịp điệu đặc biệt. Đây có lẽ là do phong phạm mà một bác sĩ nổi tiếng nên có: “Tôi từng nghe thầy Trần nói về cậu. Lần trị liệu này vô cùng quan trọng, hy vọng cậu có thể toàn lực phối hợp."

Dù rất khách sáo trong lúc nói chuyện với thầy Trần, nhưng khi đổi lại là một thằng nhóc mới hơn hai mươi mấy đầu như tôi, bác sĩ Diêm lập tức đổi thành thái độ hời hợt ngay.

Nhưng tôi cũng không thèm để ý, chỉ gật đầu rồi nhìn sang Diệp Băng đang nằm trên giường.

So với mấy tuần trước, cô gầy đi rất nhiều, sắc mặt vàng vọt, da nổi đầy gân xanh; cả người thoạt nhìn vô cùng tiều tụy.

“Cao Kiện...” Giang Phi trong bộ váy dài màu nhạt bước tới, cười gượng: “Cám ơn anh có thể đến."

"Em không cần cảm ơn anh. Anh làm vậy, chỉ là để lòng mình thanh thản.” Lời nói thật cũng là lời khó nghe nhất đấy. Tôi hờ hững né sang một bên, lật xem bệnh án của Diệp Băng, không thèm quan tâm đến hành vi chỉ trỏ của mấy cô y tá sau lưng và ánh mắt miệt thị của bác sỹ Diêm.

Có lẽ trong lòng bọn họ, tôi là một thằng khốn nạn vứt bỏ bạn gái, tuyệt tình với người yêu cũ.

Chỉ cười tự giễu thoáng qua, vốn dĩ tôi cũng không quan tâm đến mấy thứ này.

“Cậu Cao! Đợi lát nữa thầy tôi tới, hy vọng cậu có thể tích cực phối hợp. Tính tình ông ấy rất cổ quái; nếu cậu chọc ông ấy mất hứng, nói không chừng ông ta sẽ xoay người bỏ đi ngay lập tức đấy.” Bác sĩ Diêm dặn dò vài câu, sau đó ra lệnh cho những nhân viên không liên quan rời khỏi phòng bệnh. Gã và ông Trần ngồi cùng nhau, hàn huyên gì đó, trông rất hợp tính nha. Tôi thì ngồi bên giường Diệp Băng, ngắm nhìn gương mặt đã từng quen thuộc của cô ấy.

“Anh đừng tức giận nha.” Giang Phi lặng lẽ ngồi xuống, hạ giọng nói nhỏ.

“Giận cái gì?” Tôi cũng không quay đầu lại, chỉ tập trung suy nghĩ về chuyện đi vào giấc mộng.

“Phỏng chừng, có lẽ do bác sỹ Diêm hiểu lầm anh, cho nên nói chuyện mới kỳ cục như thế. Anh đừng để ý. Vị bác sĩ này kỳ thật vẫn rất tận tâm tận lực. Nghe nói, vì trị liệu cho Diệp Băng mà ông ấy quyết định từ chối 2 hội thảo Y học quốc tế đấy." Hơn một tháng nay, Giang Phi cũng đã thay đổi rất nhiều. Trước kia, tính cách của cô ấy cứ như một con sư tử, tuyệt đối sẽ không mặc váy dài màu sáng, càng không nhẹ giọng nói chuyện như hiện tại.

“Không phải ông ta vì trị liệu cho Diệp Băng đâu, mà là cố ý thể hiện trước mặt ông Trần đấy.” Khóe miệng của tôi nhếch lên: “Cơ bản thì mình cũng chẳng thèm ngó ngàng gì đến gã bác sỹ Diêm này, chỉ là loại vai hề nhảy nhót mà thôi."

Đối với lĩnh vực nghiên cứu về sự tồn tại của tư tưởng nhân loại sau khi hôn mê sâu, tôi hẳn là có một chân trong nhóm các chuyên gia đỉnh cao nhỉ? Dù sao đi nữa, cho dù là những bác sĩ nổi tiếng nhất, vậy cũng hiếm có ai có kinh nghiệm bước vào Giấc mơ Trung dung.

Vì vậy, căn bản là tôi cũng không trông cậy vào gã ấy. Mục đích mà tôi tới nơi này chính là vì thăm dò tình hình sơ bộ, sau đó đợi đến buổi tối rồi tự đi vào giấc mộng của Diệp Băng, đích thân hành động.

Chờ một chút, lại là chờ cả một buổi sáng. Thỉnh thoảng, bác sỹ Diêm lại lau mồ hôi trên trán, liên tục gọi mười mấy cuộc điện thoại trước mặt thầy Trần. Và rốt cuộc, người được gọi là thầy giáo của gã cũng bắt máy. Mà chuyện khiến tất cả những người ở đây dở khóc dở cười chính là, đầu dây bên kia chỉ nói đúng một câu rồi cúp máy.

"Gì mà ồn ào quá vậy? Chờ tôi ngủ thêm xíu nữa."

Nghe người kia đáp vậy, tôi thật sự muốn bật cười. Sắp đến giờ ăn trưa rồi, vậy mà còn chưa tỉnh ngủ? Khi nói chuyện còn có vẻ như là chưa ngồi dậy khỏi giường? Đây có phải là một bác sĩ cứu người bị bệnh hay không?

Đến 3:30 chiều, có tiếng bước chân vang lên từ hành lang. Người đi bên ngoài mang giày da đế dày, mỗi một bước đều rất vững vàng.

Không hề gõ cửa, cửa phòng bệnh bị đẩy thẳng ra. Một người gầy gò cao kều bước vào, giở giọng mất kiên nhẫn, hỏi: “Bệnh nhân đâu?"

"Chào thầy, rốt cuộc thầy cũng đến!" Bác sĩ Diêm tựa như gặp được vị cứu tinh vậy, nhiệt tình chạy tới, tóm lấy người có thân hình giống cây tre miễu kia rồi đến giới thiệu với thầy Trần: “Đây là thầy của tôi - Sở Môn, 31 tuổi, là chuyên gia nghiên cứu tiềm thức quốc nội, chuyên gia tâm lý học, y học tâm thần, thậm chí còn đứng giảng cho những giáo sư ở các trường danh tiếng ở nước ngoài."

"Cậu này là giáo viên của cậu à? Hình như không lớn hơn cậu thì phải?" Ông Trần vẫn duy trì nụ cười đạm nhạt; chẳng ai biết nội tâm ông ta lúc này rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.

“Thầy tôi thuộc tuýp người thiên tài, tuy danh tiếng ở lĩnh vực này không lớn cho lắm, nhưng một vài người hiếm hoi từng tiếp xúc với ông ta đều biết rằng: tài năng của ông ta có thể được xếp vào nhóm đứng đầu của cả nước đấy.” Bác sĩ Diêm xoa xoa tay, quay đầu dẫn người gầy cao kia đến bên cạnh giường bệnh, “Thưa thầy, kế tiếp phải làm phiền đến thầy rồi. Tình huống của bệnh nhân này rất đặc thù. Từ tối hôm trước, dấu hiệu sinh mệnh của cô ấy không ngừng suy nhược. Chúng tôi đã vận dụng mọi phương pháp, nhưng vẫn không tìm được nguyên nhân. Điều khó hiểu chính là, não bộ của cô ấy cũng không có bất kỳ thương thế nào."

“Không bị tổn thương não à?” Gã cao gầy cầm lấy bệnh án của Diệp Băng: “Bệnh nhân đang rơi vào trạng thái lâm sàng của triệu chứng hoàn toàn không thể cảm nhận được bản thân và môi trường xung quanh; không có chu kỳ ngủ và thức rõ ràng; mất hoàn toàn chức năng tự chủ của thân não và vùng dưới đồi; phản ứng đối với các kích thích thị giác, thính giác, xúc giác hoặc có hại bị ngắt quãng; không thể hiểu hoặc biểu đạt bằng ngôn ngữ; mất tự chủ đại tiểu tiện...”

Sau khi đọc xong, gã vẫy xấp bệnh án vài lần: “Toàn bộ hồ sơ này đều là sự thật? “

"Đúng vậy! Tôi đã thử mọi phương pháp, đều vô dụng.” Bác sĩ Diêm ở bên cạnh, tư thái vô cùng khép nép.

“Chức năng não hoàn toàn mất đi; cậu tìm tôi cũng vô ích. Xin mời cao thủ khác đến hỗ trợ đi.” Nói xong, gã này tế mà đi thẳng một mạch ra khỏi phòng bệnh, để lại cả một phòng trợn mắt, há hốc cả mồm.

---------------------------------

Do có tí việc nên lên chương muộn.... CHÚC CÁC KHÁN GIẢ TRONG KÊNH LIVESTREAM SIÊU KINH DỊ CÓ MỘT ĐÊM VALENTINE THẬT HẠNH PHÚC NGỌT NGÀO NHÉ... AI CHƯA CÓ TÌNH YÊU, RỒI SẼ TÌM ĐƯỢC... AI CÓ ĐÔI CÓ CẶP RỒI, SẼ MÃI HẠNH PHÚC VỀ SAU.

HAPPY VALENTINE'S DAY AGAIN AND TRY TO LET ALL YOUR DAYS BEING THE VALENTINE, NOT ONLY 14/2 :D

 

1.52238 sec| 2447.211 kb