Sau khi phủi bớt đống bụi trên người, tôi lảo đảo rời khỏi đường Vô Đăng. Đầu ngõ vẫn còn sót lại đống hỗn độn do trận chiến ác liệt đêm qua, nhưng xác người và vết máu đã không còn tại đó nữa.
“Tam âm tông, bọn mày không thể trốn thoát đâu.” Sau khi lần mò hồi lâu mà không tìm được điếu thuốc nào, tôi ho khan vài tiếng rồi bước ra đường lớn, đón một chiếc taxi, phóng tới bệnh viện Nhân dân số 1 gần đó.
Sau khi bấm số điện thoại khẩn cấp và được đưa vào phòng cấp cứu, miệng vết thương đã dính chặt vào quần áo, một số đã bị nhiễm trùng; cảnh tượng này khiến các bác sĩ vô cùng sợ hãi.
Trước khi xử lý vết thương, bác sĩ còn yêu cầu tôi liên hệ với người nhà. Vì phải được sự đồng ý của người nhà, bọn họ mới dám tiến hành phẫu thuật, cắt lọc một số vùng mưng mủ.
Không còn cách nào khác, sau khi suy nghĩ một lúc thì tôi đành phải mượn điện thoại của bác sỹ, gọi cho Thiết Ngưng Hương.
“Đàn chị, anh đang ở bệnh viện. Em có thể đến ký tên giúp anh một lúc được không?
“...”
Nửa tiếng sau, vừa đưa Y Y đi học xong, Thiết Ngưng Hương lại chạy đến bệnh viện. Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của vị nữ cảnh sát này, tôi quả thật không dám nhìn thẳng vào cô ta vì có chút áy náy.
“Vừa lo cho con bé xong, giờ lo đến thằng lớn. Mấy người đừng có để tôi lo lắng nữa, được không?” Ký tên xong, Thiết Ngưng Hương cẩn thận xem xét vết thương trên người tôi; trông dáng dấp cô ấy cứ như đang khám nghiệm tử thi vậy, “Chuyện gì đã xảy ra thế? Anh mới xuất viện ngày hôm qua, và hôm nay lại bị thương nặng thế này? Thế mỗi ngày, thật ra anh đang làm cái công việc quái quỷ gì vậy?”
Tôi há miệng ra, nhưng không biết phải nói thế nào. Chẳng lẽ, tôi lại đi thẳng vào vấn đề, bảo bản thân vừa nghịch thiên xong, lại còn thành công nữa... Phỏng chừng, mấy anh chị bác sỹ và y ta xung quanh cũng sẽ tức cười bể bụng.
“Thôi được rồi! Nhờ mọi người sắp xếp phòng bệnh cho anh ấy nhé!”
“Tình hình của anh ấy rất phức tạp! Nếu không xử lý cẩn thận, vậy sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Tôi đề nghị anh ta nên nhập viện điều trị. Hơn nữa, gần đây rất thiếu phòng bệnh, e rằng anh ấy sẽ phải ở chung phòng với những bệnh nhân khác, bất quá chỉ là tạm thời.” Bác sĩ cho biết sau khi xem xét hồ sơ bệnh nhân.
“Vậy cũng được, cảm ơn bác sĩ.” Sau khi làm việc với bác sĩ xong, Thiết Ngưng Hương quay đầu nhìn tôi một cách lạnh lùng: “Có cần em xin nghỉ phép không?”
“Không, không. Em cứ đi làm bình thường. Vì bác sĩ bảo phải có người nhà ký tên, anh cũng bó tay, thế nên mới gọi em đến.” Tôi nhìn trộm Thiết Ngưng Hương, nhận ra là khi nhắc đến từ người nhà thì cô ấy hơi trợn tròn mắt một chút, trong khi khóe miệng đang căng thẳng cũng hòa hoãn hơn rất nhiều.
“Ai là người nhà của anh chứ? Tôi chỉ đang làm nhiệm vụ của một công an nhân dân mà thôi.” Thiết Ngưng Hương đội mũ cảnh sát vào: “Anh dưỡng bệnh đi, đừng chạy lung tung nữa. Em sẽ mang đồ ăn đến cho anh vào khoảng giữa trưa, nghe rõ không?”
“Được rồi, cám ơn đàn chị.” Tôi thành thật ngồi xuống, nặn ra một nụ cười.
“Thôi đi, anh cười còn khó coi hơn khóc.” Sau khi Thiết Ngưng Hương rời khỏi, tôi bị bác sĩ đẩy vào phòng phẫu thuật.
Phải đến 10:00 giờ sáng, tất cả vết thương mới được xử lý xong. Tôi được y tá đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt, nhưng vừa vào cửa lại gặp một chuyện lúng túng khác.
Có một thanh niên băng bó toàn thân đang nằm trên giường bệnh đầu tiên. Khi nhìn thấy tôi bước vào, gã ta cũng hơi sững sờ.
“Anh Lộc, chúng ta lại gặp nhau. Tình cờ nhỉ...” Phùng Minh Long đã hồi phục phần nào, vẻ ngoài xem ra đã ổn.
“Ừm, thật là trùng hợp.” Tôi chỉ nhếch mép nhưng không nói gì nhiều. Y tá cạnh bên có chút kinh ngạc: “Hai người quen biết nhau à? Vậy mà không nói sớm, chúng tôi còn sợ hai anh không thích ở chung đấy.”
“Con mắt nào của chị thấy tôi nói thích ở chung với thằng này?” Tôi rất muốn phản bác như vậy, nhưng cuối cùng cũng không nói thành lời, chỉ nằm nghiêng ở chiếc giường bên cạnh.
“Làm sao mà không thích được? Anh Lộc và tôi là những người bạn tốt, cùng chia sẻ hoạn nạn khó khăn với nhau mà. Về câu chuyện của chúng tôi, thực sự nghe qua rất là ly kỳ và ảo điệu đấy...” Phùng Minh Long rõ ràng là đã bị cấm khẩu suốt một thời gian dài, giờ gã ta cứ luyên thuyên bất tận.
“Chờ đã, tại sao anh lại gọi anh ấy là anh Lộc? Họ của ông anh này là Cao, và tên của anh ấy là Cao Kiện mà.” Cô y tá cắt ngang, sau đó còn che miệng cười khúc khích rồi rời khỏi phòng. Cô ấy đã sớm quen với việc tay thanh niên có miệng lưỡi líu lo, tựa như có chút vấn đề về thần kinh này rồi.
“Cao Kiện ư?” Phùng Minh Long quay đầu lại nhìn tôi: “Họ của anh không phải là Lộc à? Chẳng phải anh nói tên mình là Lộc Hưng ở ga tàu điện ngầm sao? Rồi còn một người con gái tên Lộc Phượng nữa mà?”
“Để tôi yên đi.” Tôi nhìn Phùng Minh Long bằng ánh mắt thiếu kiên nhẫn: “Anh có bị thần kinh thì cũng đừng dính dáng gì đến tôi. Vừa rồi, anh nói năng lung tung gì thế?”
“Anh Lộc à, anh bị mất trí nhớ ư? Tôi là Phùng Minh Long! Anh đã quên mất chuyến tàu sau 12:00 đêm rồi à? Anh không nhớ chúng ta cùng nhau khiêng quan tài sao? Rồi còn người phụ nữ kỳ lạ tên Lộc Thiện, con hồ ly máu đó, à đúng rồi, và một ông anh tên Vương Sư nữa!” Phùng Minh Long thực sự nghĩ rằng tôi đã mất trí nhớ. Cũng chẳng trách gã được, vì một trải nghiệm như vậy quả thật là không thể nào chấp nhận đối với những người bình thường.
“Bình tĩnh đi.” Tôi ra hiệu cho Phùng Minh Long đừng kích động, chuẩn bị vạch sẵn một giáo điều đầy lo-gic để gã nghe theo: “Anh có còn nhớ bản thân đã chết thế nào không?”
Sau khi hỏi xong câu này, Phùng Minh Long ngẩn người: “Chẳng phải tôi vẫn sống sờ sờ đây sao? Anh ổn không?”
“Ý tôi là, anh có nhớ chuyện gì đã xảy ra trước khi chúng ta lên chuyến tàu cuối cùng lúc nửa đêm hay không? Bây giờ, tôi và anh sẽ cùng nhau phân tích lại chuyện này từ đầu đến cuối.” Tôi bất đắc dĩ giải thích.
“À! Nhớ chứ. Người vô gia cư kia và tôi là những người cuối cùng rời khỏi tàu điện ngầm đấy. Cả hai chúng tôi đều bị con hồ ly máu kia tấn công và rơi vào tình trạng hấp hối. Sau đó, chúng tôi thấy anh và một người khác bước ra từ khu nhà vệ sinh. Chuyện tiếp theo sau đó thì anh cũng biết rõ rồi. Chuyến tàu kia đến. Vì để nhắc anh đề phòng con hồ ly máu kia, tôi lén lút chạy đến gần anh.”
Nghe Phùng Minh Long nói xong, tôi đột nhiên nhận ra có gì đó không đúng. Sử dụng Phán nhãn, tôi cố gắng quan sát biểu hiện của kẻ trước mặt, và dường như gã cũng không hề nói dối.
“Có vấn đề gì sao?” Phùng Minh Long ngẩn người nhìn tôi, sau đó bèn lặp lại câu nói vừa rồi một lần nữa.
“Chờ đã!” Tôi đột nhiên ngồi bật dậy khỏi giường: “Anh nói anh vẫn luôn ở cạnh người gia cư vào đêm hôm đó? Không những thé, anh còn trông thấy tôi và một người khác chạy ra từ khu nhà vệ sinh?”
“Chính xác! Có chuyện gì thế?” Trong lúc bối rối, Phùng Minh Long cũng không biết bản thân đã nói gì sai.
“Từ đầu đến cuối, anh không hề đi vào khu nhà vệ sinh trong ga tàu điện ngầm à?” Ngực tôi phập phồng dữ dội, nỗi sợ hãi cứ như từng đợt bong bóng khí chực chờ nổ tung trong thâm tâm tôi.
Trước khi livestream, tôi từng trốn trong nhà vệ sinh của ga tàu điện ngầm. Và ngay thời điểm chuẩn bị bắt đầu livestream, tôi phát hiện có một người đang ẩn nấp trong bóng tối ở ngay buồng vệ sinh sát vách, theo dõi tôi sít sao từ tận lúc nào.
Đến bây giờ, tôi vẫn không thể nào quên được cảnh tượng đó; kiểu hoảng sợ đột ngột thế này, khó mà miêu tả rõ thành lời được!
“Tôi có đi đến trước cửa khu nhà vệ sinh trước khi ga tàu điện ngầm đóng cửa; nhưng sau khi gõ cửa mà không có ai đáp lời, tôi cũng quay ngược trở ra.” Phùng Minh Long nói một cách nghiêm túc.
“Người đó không phải là anh sao?” Tôi cẩn thận nhớ lại hiện trường lúc ấy. Khi đó, tôi có nghe thấy tiếng bước chân, đầu tiên là đi vào, sau đó đi ngược ra ngoài, tiếp theo thì chẳng còn tiếng động nào vang lên nữa: “Nếu tiếng bước chân kia chính là của anh, vậy kẻ nhìn trộm tôi ở căn phòng sát vách lại là kẻ nào? Tại sao kẻ đo lại có gương mặt y hệt như anh?”
“Kẻ nào chứ?”
Nghe tôi nói vậy, Phùng Minh Long cũng bắt đầu lo lắng hẳn. Trông nét mặt của gã, đó quả thật là một phản ứng rất tự nhiên, không giống như đang giả dối.
Tôi trầm ngâm một lúc rồi hỏi tiếp: “Anh nói, anh nhìn thấy tôi và một người khác từ khu nhà vệ sinh đi ra. Vậy, anh còn nhớ người đó trông như thế nào không?”
“Tôi không nhìn rõ bộ dạng, nhưng anh ta cũng mặc quần áo của nhân viên ga tàu điện ngầm. “
“Anh có nhận thấy bất cứ điều gì đặc biệt hay không?” Tôi ngồi cạnh giường, nhìn Phùng Minh Long chằm chằm.
“Không có gì đặc biệt cả.” Gã vắt óc nhớ lại: “Tôi cũng tò mò không biết tại sao lại có thêm một nhân viên trong ga tàu điện ngầm vào thời gian đó, nên mới vô thức nhìn vào thẻ nhân viên trên ngực người đó.”
“Anh có phát hiện ra thêm thông tin gì không? Anh ta có phải là đồng nghiệp của anh không?” Giọng tôi khá vội vàng, nỗi lo lắng trong lòng cứ dần dần tăng lên.
“Chắc là không! Tôi không thể đọc rõ chữ viết ghi trên tấm thẻ nhân viên kia, chỉ thấy một số 9 được viết bằng bút chì trên đó.” Phùng Minh Long cho biết sau khi suy nghĩ một lúc lâu.
“Số 9 à?” Tôi sờ cằm, suy nghĩ cẩn thận: “Con số này có ý nghĩa gì? Lúc mình đến căn phòng 444 của Âm Gian Tú Tràng, từng nhìn thấy một con số 9 được viết trên tấm thẻ quảng cáo trên chiếc bàn của gã phỏng vấn viên. Đó chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, hay là có một mối liên hệ nào đó giữa hai vụ này?”
Tôi đã sống sót và soán mệnh thành công, và Tú Tràng cũng bày tỏ sự ngạc nhiên của bọn họ. Gã phỏng vấn viên từng lặp đi lặp lại rằng, trường hợp của bản thân tôi đã nằm ngoài sự dự đoán của họ.
Nói như vậy, rất có thể là số 9 này liên quan đến một tay streamer khác. Chương trình livestream sẽ không dừng lại nếu chỉ vì cái chết của một người nào đó, thế nên phải có người mới bù vào.
“Số 9 có thể sẽ là streamer thay vào vị trí của mình, nhưng cũng chưa chắc.” Tôi xoa nhẹ đầu mình. Buổi livestream đêm đó đã kết thúc rồi, nhưng một người thừa ra tại ga tàu điện ngầm thế kia lại khiến tôi ớn lạnh toàn thân. Giờ cứ nhìn đến đâu, tôi đều cảm giác có vấn đề.
“Số 9 sẽ là ai đây? Liệu mình có gặp lại kẻ đó trong thời gian sắp tới hay không?”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo