Thân phận của kẻ mang số 9 là một bí ẩn, tôi không thể nào đoán ra được trong nhất thời. Cau mày suy tư một hồi, ánh mắt của tôi cứ nhìn chằm chằm vào Phùng Minh Long.

“Anh thật sự không nhìn rõ mặt người đó sao?” Tôi vẫn chưa chịu thua, hằm hằm nhìn Phùng Minh Long, cố gắng tìm ra khuyết điểm trên gương mặt gã.

“Thật mà! Đâu phải anh anh không biết tình hình lúc đó.” Phùng Minh Long nằm trên giường, giọng điệu bất lực: “Người đó rất quan trọng à?”

Tôi lắc đầu, nhớ lại cảnh tượng trước khi lên tàu.

Vốn dĩ còn vô cùng hoảng sợ lúc bên trong khu nhà vệ sinh, sau khi ra ngoài, tất cả sự chú ý của tôi đều đổ dồn vào con Huyết hồ, hoàn toàn không để ý đến những chuyện khác.

Mà trong khoảnh khắc chạy ra này, diễn biến sự việc lại theo như lời kể của Phùng Minh Long đã xảy ra.

“Có 2 Phùng Minh Long sao?” Manh mối trong tay quá ít, hiện tại cũng không tính toán ra được gì, tôi đành phải bó tay.

“Người đó theo dõi mình, chắc hẳn là rất quen thuộc với mình. Chẳng lẽ đó là người thường xuyên ở bên cạnh mình sao? Nhưng tại sao lúc đó mình lại trông thấy gương mặt của Phùng Minh Long? Gã số 9 này có lẽ liên quan đến Tú Tràng, nhưng chưa thể xác định được danh tính chính xác. Đó có thể là người mới kế nhiệm tôi, cũng có thể là nhân viên của Tú Tràng hoặc liên quan đến đám người Hạ Trì.”

Mắt tôi đảo qua đảo lại quanh Phùng Minh Long, cũng khiến gã dần trở nên lo lắng.

“Này! Anh có thể đừng nhìn tôi như vậy không? Cứ như, tôi vừa làm chuyện có lỗi với vậy?”

“Có lỗi hay không, tự anh biết rõ.” Tôi cười nhẹ một tiếng, cũng không nói gì nữa, cố vùi sự nghi ngờ này xuống đáy lòng rồi nằm duỗi lưng xuống giường: “Quay lại chủ đề cũ! Trải nghiệm của chúng ta đêm đó thực ra chỉ là một giấc mơ. Anh không cần phải cứ gặp ai là kể, coi chừng một ngày nào đó bị người ta bắt vào bệnh viện tâm thần là toi mạng đấy.”

“Không thể nào! Chuyện đó chân thực quá mà. Đó không phải là một giấc mơ. Rõ ràng là anh cũng trải qua tất cả mà. Tại sao anh không đứng ra làm chứng cho tôi?” Phùng Minh Long nhăn nhó mặt mày; bản thân gã cũng biết mấy ngày nay mình đã nói rất nhiều lời “vô nghĩa.”

“Không phải tôi không muốn làm chứng cho anh, mà tình hình cực kỳ phức tạp. Anh đừng lo lắng về chuyện này nữa, sau này cũng đừng nhắc đến chuyện này với người khác; cứ coi đó là một giấc mơ thôi.” Tôi không muốn giải thích thêm với Phùng Minh Long, xoay nghiêng một bên rồi chuẩn bị ngủ.

Buổi trưa, tôi bị ai đó đánh thức. Khi quay đầu lại, tôi đã thấy Phùng Minh Long đang nhìn mình chằm chằm.

“Anh bị sao vậy?” Nhìn vẻ mặt của Phùng Minh Long, những ký ức kinh hoàng trong tôi bỗng dưng ùa về. Khi nghĩ đến việc bị người khác nhìn chằm chằm lúc đang ngủ, tôi lập tức thanh tỉnh lại tức thì: “Anh có thể bình thường chút được không. Bằng không, tôi muốn đổi phòng!”

“Đổi phòng gì mà đổi phòng? Cứ ở yên đây đi.” Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên từ đầu giường bên kia; sau đó, tôi ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.

Quay đầu lại nhìn, Thiết Ngưng Hương đặt khay thức ăn đang bốc khói lên chiếc bàn ở đầu giường: “Mẹ em vừa nấu canh sườn heo; anh có thể ăn lúc còn nóng.”

“Phiền mọi người quá.” Tôi cầm bát đũa lên, nếm thử một miếng. Thịt hầm rất mềm, miếng sườn heo như muốn tan ra khi vừa cho vào miệng: “Ngon quá! Dì nấu ăn siêu giỏi; đàn chị à, em phải học hỏi dì nhiều hơn về khoản này đó nha.”

“Lo ăn đi, nói nhiều quá.” Thiết Ngưng Hương trợn mắt nhìn tôi, sau đó ngồi xuống bên cạnh, khẽ đặt tay lên cánh tay của tôi: “Anh nghỉ ngơi thế nào rồi? Còn đau không?”

“Không đau nữa, cơ bản là ổn rồi. Chỉ là, bệnh nhân bên cạnh giường của anh có vấn đề về tâm thần. Anh nghi ngờ gã mắc chứng rối loạn hoang tưởng đấy.”

Tôi vừa nói chuyện, vừa ăn như hổ đói; còn Phùng Minh Long bên cạnh chỉ biết nuốt nước bọt, đau khổ mở lời: “Gì chứ? Tôi nói sự thật mà...”

Lúc này, Thiết Ngưng Hương mới chú ý đến Phùng Minh Long. Chào xã giao với gã ấy một câu xong, cô nàng nhanh chóng phớt lờ gã: “Cao Kiện, lần này em việc muốn nói anh nghe.”

“Việc gì?”

“Về Diệp Băng.” Giọng điệu của Thiết Ngưng Hương có chút phức tạp: “Từ đêm qua, các dấu hiệu sinh tồn của cô ấy liên tục suy yếu. Bác sĩ cũng đành bất lực và không thể tìm ra nguyên nhân.”

“Tìm ra nguyên nhân, nói anh biết thì cũng có giúp ích được gì đâu? Anh không phải bác sĩ?” Im lặng ăn ngấu nghiến, hôm nay tôi ăn rất ngon miệng: “Có phải ông Trần kia lại đến gặp em rồi, đúng không?”

Thiết Ngưng Hương gật đầu: “Ông Trần rất có tiếng nói ở Giang Thành này, cùng một thế hệ với ông nội của em. Cho dù cha em gặp ông ấy, cũng phải hạ giọng gọi là thầy Trần đấy.”

“Ông ta đến nhà em à?”

“Chưa! Là do nhân viên của ông ta lén lút nói cho cha em biết.”

“Vậy là Phó Cục trưởng ra lệnh cho em thuyết phục anh ư?” Tôi đặt bát đũa xuống bàn: “Ông Trần kia có thật sự tốt bụng như em nói không? Biết người, biết mặt mà không biết lòng; trông ông ta ra vẻ đạo mạo thế, có phẩm chất đạo đức cao quý như thế, nhưng làm sao biết trong thâm tâm ông ta lại là một người như thế nào?”

Sau lần gặp thầy Trần lần đầu tiên, tôi đã lên mạng kiểm tra tư liệu về ông ta.

Quý ông lớn tuổi này gần như được ca ngợi thành một người hoàn hảo, và thậm chí không hề có một thông tin tiêu cực nào về ông ấy trên Internet cả.

Theo cá nhân tôi, điều này rất bất thường. Môi trường không gian mạng rất phức tạp, ai cũng đeo lên một chiếc mặt nạ cả. Dù là thông tin công bố có nội dung hoàn toàn tích cực, thì chắc chắn cũng lắm kẻ gièm pha, tạo phốt, comment lời ra tiếng vào. Bọn họ làm thế không phải vì để hạ thấp hay nhục mạ người khác, mà đơn giản chỉ vì cảm thấy ghi như thế sẽ rất thú vị, hoặc là vì muốn bú fame, muốn mượn danh để nổi tiếng cùng. Thế thôi!

Tuy nhiên, tôi đã search hàng chục trang web, đọc rất nhiều lời comments ngày hôm đó. Ấy thế mà, tôi hoàn toàn bất ngờ khi không tìm thấy bất cứ một thông tin tiêu cực nào. Theo quan điểm cá nhân, điều này chỉ có thể giải thích cho 2 tình huống.

Thứ nhất, ông lão này thực sự là một tồn tại giống như một vị thần với phẩm chất đạo đức hoàn mỹ.

Thứ hai, ông ta có một đội ngũ chuyên nghiệp, năng động làm việc để duy trì hình ảnh tích cực của bản thân.

Sau khi nghe tôi nói xong, Thiết Ngưng Hương bắt đầu phản bác: “Một người thỉnh thoảng làm một hoặc hai việc tốt, hoặc hành động dũng cảm vì lẽ phải thì cũng không nhằm nhò gì. Nếu chỉ như vậy, em sẽ không tôn trọng ông ta từ tận đáy lòng như thế đâu. Nhưng ông Trần đã có cống hiến sâu sắc cho Giang Thành, thậm chí là cho cả đất nước. Ai cũng hiểu rõ, và ông ta đã dùng mấy chục năm qua để chứng minh cho tấm lòng ấy.

Hồi vừa bắt đầu, cũng từng có những bình luận tiêu cực về hành động của ông Trần trên mạng xã hội. Người ta bảo rằng, ông ấy chỉ đang bày trò, nhận định ông ta cũng giống như một số người có địa vị cao trong xã hội đang gióng trống khua chiêng đi làm từ thiện, dùng tiền để mua danh tiếng. Nhưng sau bao nhiêu năm, những tờ báo đặt ra nghi vấn lúc đầu đều đã đóng cửa, trong khi ông Trần vẫn thành lập các ngôi trường mới, lại thu hút thêm nhiều người tham gia xây dựng cùng.

Cao Kiện à, thế giới này vẫn còn người tốt. Em biết kinh nghiệm sống của anh, và em cũng hiểu là phải rất khó để anh có thể chấp nhận một người như vậy. Nhưng đây là sự thật!”

Thiết Ngưng Hương nói năng rất chân thành. Vốn dĩ, cô nàng là một cảnh sát hình sự, lại được rèn luyện qua khóa cảnh sát đặc nhiệm... Đây là kiểu ngành nghề giỏi phỏng đoán bản chất con người từ góc nhìn xấu nhất đấy. Dù gì đi nữa, họ phải đang đối phó với những kẻ liều lĩnh độc ác nhất. Sự khoan dung và lòng tin đôi khi có thể gây ra nguy hiểm trí mạng.

“Đàn chị à, anh tin trên đời vẫn còn người tốt, nhưng anh không phải người như thế. Do đó, anh không thể dùng cách suy nghĩ của một người tốt để đánh giá một người khác. Dưới quan niệm của anh, con người rất phức tạp. Một tên giang hồ hút thuốc, rượu chè, trộm cắp, cũng có thể sẽ ra bước vào ngõ hẻm mỗi buổi tối để cho chó hoang, mèo hoang ăn; một giáo sư đại học ăn mặc chỉnh chu, học cao hiểu rộng, lại có thể là một kẻ biến thái ngầm, từng gây ra nhiều tội danh liên quan đến hành vi tra tấn và mưu sát; một đứa trẻ 4 hoặc 5 tuổi ngây thơ đáng yêu, có gương mặt xinh xắn như một con búp bê sứ cùng nụ cười ngọt ngào, lại có thể ném thẳng một chú cún con vừa chào đời vào trong lò lửa.

Ngoại hình và khí chất chỉ là vẻ bề ngoài; trên đời này, thứ khó lường nhất chính là lòng người.”

Thiết Ngưng Hương hiểu hết những gì nói gì; cô ta im lặng một lúc rồi bảo: “Cao Kiện, anh quá cực đoan rồi.”

“Không phải anh quá cực đoan, mà là thầy Trần này quá hoàn hảo. Dưới góc độ tâm lý học tội phạm, quỹ đạo cuộc sống sau này của một người có thể liên quan đến một trải nghiệm hoặc thói quen nào đó trong những năm đầu đời của người đó. Theo lời em kể, thầy Trần đó có thể nhận nuôi những đứa trẻ mồ côi trong nhiều thập kỷ qua, thành lập trường học cho trẻ em khuyết tật hay học viện cho trẻ bị khiếm thính... Hành động này chắc chắn có liên quan đến một số kinh nghiệm sống của ông ấy.” Thiết Ngưng Hương không phải là người ngoài, thế nên tôi cũng không muốn giấu giếm bất cứ điều gì, bèn nói hết những suy nghĩ trong lòng mình ra: “Có rất nhiều cách để làm từ thiện: xây dựng trường học cho những đồng bào ở vùng sâu vùng xa, quyên góp tiền cho khu vực bị thiên tai, ủng hộ xây dựng cho đồng bào miền Tây Bắc,... Nhưng hết lần này đến lần khác, thầy Trần lại chọn cách thu nhận trẻ mồ côi và xây dựng các ngôi trường cho người tàn tật. Lý do của việc này là gì? Tại sao thầy Trần đó lại thể hiện hành vi quan tâm vượt mức bình thường đối với trẻ mồ côi và trẻ khuyết tật như thế?”

Tôi gợi mở từng bước, và Thiết Ngưng Hương chợt vô thức hỏi: “Vậy tại sao?”

Tôi nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô ấy: “Em có chắc là muốn nghe không?”

“Đừng lải nhải nữa. Anh nói nhanh lên.” Thiết Ngưng Hương trừng mắt nhìn tôi.

Hạ thấp giọng, tôi ghé sát vào tai Thiết Ngưng Hương rồi đáp, “Đây chỉ là suy đoán vô căn cứ của anh mà thôi, em đừng để tâm. Anh nghĩ rằng, sở dĩ mà thầy Trần phải làm thế, thứ nhất là để chuộc tội, và thứ hai là do ham muốn tinh thần.”

 

1.09189 sec| 2432.172 kb