“Người anh em này có tính tình cọc quá nhỉ?” Tôi sắp xếp lại hồ sơ bệnh án trong tay: “Đúng là đến những lúc quan trọng, mình chỉ có thể dựa vào bản thân mà thôi.”

“Thầy ơi, xin thầy dừng bước! Thầy này! Chờ đã!” Bác sĩ Diêm còn chưa kịp phản ứng, gã cao gầy đã đi ra khỏi cửa. Thế là, bác sĩ Diêm vội vàng đuổi theo, trông bộ dáng còn lúng túng hơn cả thầy giáo của mình nữa.

Khuyên can mãi, phải mất sức chín trâu hai hổ thì gã mới có thể kéo người cao gầy kia trở về. Vì phòng ngừa đối phương nói chuyện không hợp lại muốn rời đi, bác sĩ Diêm dứt khoát khóa cửa phòng bệnh lại: “Thầy, thầy giúp tôi đi. Ca bệnh này có chút đặc thù, nhưng hẳn là không làm khó được thầy mà. Chẳng phải thầy vẫn luôn muốn kiểm tra thành quả học thuật của mình sao?”

“Anh nghĩ tôi là thần tiên à? Chức năng não hoàn toàn mất đi; chưa đề cập đến việc ý thức có còn tồn tại hay không, giờ anh bảo tôi cứu như thế nào đây?” Gã cao gầy xổ một tràng các danh từ chuyên ngành, khiến tất cả mọi người chẳng dám cãi lãi. Lúc này, gã mới chịu dừng lời một chút.

“Thầy, thầy giúp tôi đi. Biết đầu chừng, có thể là do dụng cụ của chúng tôi xuất hiện vấn đề đấy.” Bác sĩ Diêm vụng trộm nhìn thầy Trần một cái. Sau đó, dường như âm thầm đưa ra một quyết định gì đó, gã nghiêng người, thì thầm vào tai gã cao gầy: “Thầy, lần này nếu thầy có thể cứu cô ấy tỉnh dậy thành công, tôi nhất định sẽ giúp thầy xin cấp trên tìm tội phạm tử hình để làm người tình nguyện, phối hợp với thầy tiến hành các bước nghiên cứu tiếp theo.”

Thanh âm của hai người kia rất nhỏ; nếu không nhờ thính lực của tôi từng được cường hóa, thật đúng là khó mà nghe rõ.

“Tình nguyện viên là tội phạm tử hình ư? Tay bác sỹ Sở Môn này có gì đó khá đặc biệt nhỉ?” Tôi để tâm lưu ý gã một chốc. Người này có vóc dáng gầy cao, thoạt nhìn như một cây tre miễu vậy. Hốc mắt của gã lõm vào, có quầng thâm rõ rệt, tựa hồ đã không thể ngủ ngon từ rất lâu rồi.

“Đây mà là bác sĩ chuyên ngành tâm lý học, thần kinh học hàng đầu trong nước ư? Khác méo gì một thanh thiếu niên nghiện internet đâu nhỉ?” Tôi lắc đầu, tiếp tục đọc hồ sơ bệnh án trong tay.

Gã cao gầy thảo luận với bác sỹ Diêm một hồi lâu, nhưng vẫn chưa có sự đồng thuận. Gã cao gầy quyết tâm muốn đi khỏi đây vì xác định rằng Diệp Băng đã hết thuốc chữa. Ở lại nơi này, cũng chính là lãng phí thời gian mà thôi.

Vì bác sỹ Diêm từng hứa hẹn với thầy Trần, giờ lại đứng cửa giữa nên vô cùng lúng túng. Gã cật lực thuyết phục, nhưng rốt cuộc vẫn không thể khiến thầy mình thay đổi ý định.

“Anh đừng nói nhảm nữa. Con người tôi thế nào, chắc anh cũng hiểu rõ ràng. Nói một là một, hai là hai. Tôi không thể nào cứu được cô gái này, nên anh đừng quấy nhiễu đến tôi nữa. Mời tránh đường.”

Thấy gã cao gầy dần tỏ vẻ bực bội, bác sỹ Diêm vội vàng buông lời xin lỗi, nào còn dáng dấp kiêu căng như ban nãy: “Thầy, mạng người quan trọng! Cô gái này vốn là một đứa trẻ mồ côi, thân thế đáng thương, từ nhỏ đến lớn đã trải qua rất nhiều điều ghẻ lạnh và cơ cực. Cô ấy hầu như chưa bao giờ được trải nghiệm cảm giác hạnh phúc cả...”

Theo lời nói của bác sỹ Diêm, cuộc sống của Diệp Băng quả thực còn khổ hơn cả cô bé bán diêm nữa.Nhưng chính là một đoạn văn miêu tả thảm thương thế này, thật sự đã khiến bước chân của gã cao gầy dừng lại. Tựa hồ, hoàn cảnh của cô ấy đã có một sự cộng hưởng nào đó với lòng đồng cảm từ sâu tận đáy lòng gã.

Gã cao gầy thở dài: “Nhóc Diêm, nếu hồ sơ chẩn đoán lâm sàng là thật, vậy ý thức của cô gái này đã tan biến rồi. Anh có hiểu, chữ tan biến có nghĩa là gì không? Chính là, đã không còn ở lại trong thế giới của chúng ta nữa rồi. Nếu muốn tìm được cô ấy, phải đi đến một thế giới khác.”

“Thế giới của người chết ư? Thiên Đàng đấy à? Nhưng chức năng thân thể của cô ta vẫn còn duy trì bình thường. Chúng tôi cũng không thể trực tiếp xác định cô ấy tử vong được. Thầy, xin thầy ra tay cứu cô ấy.” Bác sĩ Diêm đã hơn 40 tuổi, thế mà trong câu nói vừa rồi đã bị Sở Môn kêu là nhóc Diêm. Ấy vậy mà, gã cũng không hề sừng sộ lại với gã cao gầy kia.

“Cô ấy vẫn chưa chết, nhưng cũng không khác gì người chết cả.” Gã cao gầy thọt hai tay vào túi: “Thế giới mà tôi đề cập đến rốt cuộc có tồn tại hay không, trong giới học thuật vẫn đang tranh cãi, không thể định tính ngay lúc này được. Theo nghiên cứu của tôi, trước tiên cứ gọi nó là tầng Giấc mơ Thâm sâu thôi.”

Bộp!!!

Nội tâm của tôi chấn động mạnh một phát, khiến xấp bệnh án trong tay lập tức rơi ngay xuống đất. Bất quá, tôi nhanh chóng giả vờ như không có chuyện gì, nhẹ nhàng cúi xuống nhặt xấp hồ sơ lên.

“Thế giới được gọi là tầng Giấc mơ Thâm sâu ư?”

Bác sỹ Diêm và thầy Trần đều tò mò nhìn về phía gã cao gầy, nhưng vị bác sĩ có tính tình cực kỳ quái dị này cơ bản không định nói tiếp. Gương mặt của gã này đang thể hiện một biểu cảm kiểu, các người đều là phàm nhân, không xứng đáng nói chuyện với tôi: “Nói cho các anh nghe, các anh cũng không hiểu. Theo suy đoán của tôi, nơi đó chính là vạch đích cho những dạng ý thức lạc lối. Đó là một thế giới hoàn toàn do ký ức ghép lại mà thành. Nó được giấu ở một chỗ nào đó trong đầu; nhưng cụ thể ở đâu, không ai có thể tìm được.”

“Thầy, thầy suy nghĩ thêm một chút đi!” Bác sĩ Diêm khuyên can mãi, nhưng câu trả lời cuối cùng của gã cao gầy chính là: Tôi bó tay!

Câu kéo tận nửa tiếng, gã cao gầy rốt cục tỏ vẻ hơi nhượng bộ: “Được rồi! Đưa bệnh án cho tôi! Trong vòng mấy ngày, tôi sẽ tranh thủ thời gian giúp anh nghiên cứu một chút.”

“Mấy ngày lận à?” Vẻ mặt của bác sỹ Diêm như đưa đám: “Thầy, mạng người quan trọng. Hiện trạng sinh mệnh của bệnh nhân đang không ngừng suy giảm, ngộ nhỡ...”

“Vậy anh tự đi mà cứu! Lúc tôi đang nói chuyện, anh cứ ngậm miệng lại là được. Lần này tôi giúp anh nghiên cứu thử, đó là do nể mặt vụ tình nguyện viên. Sau này, đừng có lấy danh nghĩa của tôi ra mà hứa hẹn với người khác nữa.” Tính tình của gã cao gầy không khác gì một tảng đá trong hầm cầu, vừa thối vừa cứng, cơ bản là khó mà nói chuyện hay cảm thông lẫn nhau được.

Bác sỹ Diêm đã tuyệt vọng hoàn toàn. Đúng thật thầy của gã chính là một thiên tài trong lĩnh vực này. Vì vậy, gã có tư cách không thèm đếm xỉa đến một ai. Thậm chí, dù lãnh đạo bên trên có xuống đây kiểm tra, người anh em này cũng không thèm nể mặt.

Cũng từng có người khuyên gã rằng, nếu gã cứ như vậy sẽ đắc tội với lãnh đạo, bị làm khó dễ. Kết quả là, người anh em này trực tiếp đá thẳng cái thùng rác trong phòng thí nghiệm bay vào mặt người nọ. Bên trong thùng rác chính là tầng tầng lớp lớp những lá thư mời được gởi đến từ các phòng thí nghiệm quốc tế trứ danh.

Bác sỹ Diêm đành phải cười một cách bất lực với thầy Trần: “Xin lỗi, thầy Trần, tôi cũng không ngờ mọi chuyện thế này.”

“Không sao, là do đứa nhỏ Diệp Băng này số khổ thôi.” Ông Trần dứt khoát vẫy tay, ngồi xuống ghế, không nói thêm một câu nào với bác sĩ Diêm.

“Giờ xong chưa? Đưa hồ sơ bệnh án cho tôi nhanh lên. Ngoài ra, cậu cũng phải nhanh chóng báo lên cấp trên về chuyện tìm tình nguyện viên, càng sớm càng tốt.”

Gã cao gầy thật sự là không chừa mặt mũi cho bác sỹ Diê. Thấy tấn trò đời trong phòng sắp kết thúc, tôi cũng vui vẻ dần vì sắp được yên tĩnh. Thế là, tôi đưa xấp bệnh án trong tay cho Sở Môn, mong gã nhanh chóng đi khỏi đây, đừng can thiệp đến vấn đề này nữa.

“Đưa nhanh một chút là được rồi! Cứ lãng phí thời gian mãi thôi...” Vốn dĩ, gã cao gầy định tiện tay lấy đi hồ sơ bệnh án, nhưng khi duỗi tay đến một nửa và nhìn trực diện vào gương mặt của tôi, đột nhiên gã thét to một tiếng, tựa như gặp quỷ vậy!

Vì bất ngờ, tôi cũng giật mình, thế là cau mày nhìn về phía gã: “Anh định gọi bệnh nhân tỉnh dậy bằng cách này à?”

“Chính là cậu!!!” Nhìn chằm chằm vào mặt tôi, gã thốt lên một câu thật khó hiểu.

“Anh biết tôi à?” Tôi thuận tay nắm chặt lấy bình hoa trên tủ đầu giường; cũng hết cách rồi, tôi có quá nhiều kẻ thù mà.

“Cũng không thể nói là quen biết.” Gã cao gầy đảo mắt một vòng, liếc tôi rồi quay sang Diệp Băng, hỏi: “Bệnh nhân có mối quan hệ nào với cậu?”

“Có quan trọng không?” Giọng tôi có chút lạnh nhạt, “Kể như là bạn gái cũ vậy.”

Gã cao gầy gật đầu: “Cậu cũng muốn cứu cô ấy à?”

“Anh đang nói lời nhảm nhí đấy à?” Tôi cầm chặt bình hoa. Đoán chừng, với thân thể nhỏ bé này của gã, tôi chắc mẫm có thể quật ngã ngay xuống đất chỉ bằng một đòn.

“Thật trùng hợp! Thật thú vị!” Ánh mắt của gã dần kỳ quái hơn, “Nếu là cậu, cậu chuẩn bị cứu người phụ nữ đang hôn mê này bằng cách nào thế?”

“Anh là bác sỹ, hay tôi là bác sỹ? Nếu tôi có thể cứu, vậy còn cần anh ở đây làm gì?” Càng lúc, tôi càng cảm giác gã cao gầy này có gì đó không ổn.

“Không chịu nói, đúng không?” Lông mày của gã nhướng lên, trong khi khóe miệng nhếch lên một nụ cười hiếm thấy: “Vậy bây giờ, tôi thay đổi quyết định. Tôi sẽ điều trị cho bệnh nhân này!”

Giọng điệu của Sở Môn đột nhiên thay đổi, đồng thời cũng khiến tất cả mọi người trong phòng chưa kịp phản ứng lại với tình hình lúc này.

“Thầy, tôi biết thầy sẽ không để tôi khó xử mà.” Bác sỹ Diêm chạy đến bên cạnh thầy mình, nhưng Sở Môn cũng chẳng thèm ngó ngàng gì đến gã, mà chỉ vươn tay trái về phía tôi: “Chính thức giới thiệu một chút, tôi là Sở Môn. Hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ trong thời gian tới.”

“Tay trái? Anh thuận tay trái à?” Tôi cũng đành vươn tay trái ra để bắt tay với gã. Nói thật, đến bây giờ mà tôi vẫn còn mù mờ. Bản thân tôi chưa từng gặp qua người đàn ông này, nhưng tại sao trông gã cứ như từng quen biết với tôi nhỉ?

“Có phải chúng ta từng gặp mặt ở đâu đó hay không?” Càng lúc, tôi càng thấy kỳ lạ. Nhìn vẻ mặt hưng phấn đến mức dị thường của gã cao gầy, tôi luôn cảm giác sẽ có chuyện gì đó xảy ra.

“Có lẽ vậy.” Gã cao gầy nhìn chằm chằm vào mặt tôi, phất tay lấy ra một bản danh sách, sao đó bảo bác sĩ Diêm đi lấy các loại dụng cụ trị liệu đến đây. Không những thế, gã còn hỏi tôi một vài vấn đề bên lề khác, tựa như đặc biệt chú ý đến nghề nghiệp của tôi vậy.

...

Đến 7:30 tối, tất cả các thiết bị điều trị đã được lắp đặt vào đúng vị trí. Bác sĩ Diêm mời ông Trần và gã cao gầy đi ăn tối. Về phần mình, tôi cầm theo điện thoại di động của Âm Gian Tú Tràng, lặng lẽ bước vào một gian cuối cùng trong nhà vệ sinh.

Kim đồng hồ giao thoa, một tiếng chuông vang lên giữa không trung, báo động cho một cuộc chơi sắp sửa bắt đầu.

“Đã đến 8:00 giờ tối rồi!”

 

2.44542 sec| 2452.773 kb