Sau khi biết Sở Môn chính là Bậc thầy Thôi miên Fanatsy, tôi cũng dần thoải mái trở lại. Đây kể như cũng là một người bạn cũ của tôi: “Câu hỏi gì?”
“Mỗi lần livestream, chỉ mỗi một mình cậu quay à?” Sở Môn hứng thú nhìn tôi: “Thay vì một mình bản thân cậu, tôi càng muốn gặp gỡ ê-kíp sau lưng cậu kìa. Có thể làm ra tiết mục như vậy, thậm chí còn có thể thôi miên tập thể khán giả để tiến hành livestream trong mộng, điều này thật không thể tưởng tượng nổi.”
“Anh muốn gặp bên chủ quản nền tảng livestream của tôi ấy à?” Tôi bật cười: “Tin tôi đi! Chờ một ngày nào đó nếu anh thật sự gặp, phỏng chừng khi ấy có muốn khóc cũng không thể nào rơi lệ được.”
Tôi bèn trò chuyện đôi điều với Sở Môn về thế giới trong mơ. Quan điểm của hai người lại ngẫu nhiên trùng hợp lẫn nhau, khiến quá trình tán gẫu khá vui vẻ.
Trên đường quay về phòng bệnh, chưa đi tới nơi thì chúng tôi đã gặp bác sỹ Diêm đang đứng trước cửa phòng VIP với vẻ mặt đầy lo lắng. Vừa nhìn thấy Sở Môn, gã lập tức chạy tới: “Thầy, đã dọn đồ ăn lên hết rồi, sao thầy vừa nói đi là đi ngay như thế? Thầy Trần và viện trưởng Hoàng vẫn còn đang chờ bên kia kìa. Thầy đi như thế, vậy cũng không hay lắm đâu.”
“Không cần đợi tôi! Các người cứ ăn trước đi. Đúng rồi, anh cứ ra ngoài mua hai phần cơm hộp nào đó mang thẳng vào đây là được. Tôi và anh chàng này cần phải thỏa luận kỹ hơn về phương án trị liệu.” Sở Môn đẩy bác sỹ Diêm ra khi gã ấy vừa định đi vào phòng bệnh.
“Thầy này, ông Trần kia khác hẳn với mấy người trước đây đấy! Không thể nào không nể mặt ông ấy được đâu!” Bác sỹ Diêm tận tình khuyên bảo, quả thật không hề tỏ ý khinh thường dù người thầy của gã có nhỏ tuổi hơn gã rất nhiều.
Sở Môn dừng ở cửa phòng trong thoáng chốc; và ngay khi bác sỹ Diêm vững tin thầy mình muốn thay đổi chủ ý, Sở Môn chợt khoát tay với gã: “Đừng mua cơm hộp, mua dùm tôi vài món ăn ngon, cứ tính tiền cho tôi là được. Mặt khác, tối nay nếu không có chuyện gì, vậy không cần tiến vào phòng bệnh. Chắc anh cũng rõ thói quen của tôi trong lúc điều trị.”
Vừa chen tới trước mặt, bác sỹ Diêm lại bị Sở Môn đẩy ra. Gã nhìn thấy thầy giáo của mình lễ phép khoa tay múa chân, lịch sự mời tôi vào bên trong.
Thái độ đối xử khác biệt này, cũng khiến tôi hơi xấu hổ: “Tối nay, e rằng sẽ làm phiền anh nhiều hơn. Anh là bác sĩ, phải mời anh vào trước chứ.”
“Người từng trải mới là chuyên nghiệp, anh cứ vào trước đi.”
Nhìn gã cao gầy lại có cử chỉ nho nhã lễ độ ngay trước cửa như vậy, bác sỹ Diêm hung hăng véo đùi mình một cái. Đây vẫn là bác sĩ Sở với tính tình vừa hung hăng, vừa kỳ quặc kia sao?
Cũng đâu có thấy anh nể mặt lãnh đạo cấp trên bao giờ? Trong bệnh viện tình cờ giáp mặt bạn trai cũ của bệnh nhân, vậy mà anh lập tức trở nên lịch sự như vậy sao? Có phải anh dùng hết tất cả những bài bản liên quan đến phép lịch sự trong suốt nửa đời người để sử dụng vào ngay lúc này, đúng không?
Bác sỹ Diêm thầm bất mãn, nhưng cũng chẳng thể nào phản bác lại được. Gã âm thầm nhìn tôi một cái, sau đó quay đầu đi chuẩn bị đồ ăn.
“Cậu streamer, tuy nhóc Diêm có trình độ chuyên môn không cao lắm, năng lực rất kém cỏi, nhưng đa phần vẫn rất nghe lời tôi.” Nếu để người khác nghe được câu nói này của Sở Môn, e là ai cũng phải giật thót cả mình. Bác sỹ Diêm chính là bác sỹ nổi tiếng trong lĩnh vực mà ông Trần tự mình mời tới. Nhưng chính là một vị bác sỹ nổi tiếng như vậy, trong mắt Sở Môn lại chỉ là một người có trình độ chuyên môn không được cao cho lắm, còn nhận lấy lời bình là có năng lực rất kém cỏi nữa.
“Khi có người ngoài, anh đừng gọi tôi là streamer nhé, đừng để lộ việc này. Tên tôi là Cao Kiện; anh lớn tuổi hơn tôi, cứ gọi tôi là nhóc Cao cũng được.” Ta và Sở Môn bước vào phòng bệnh VIP, chuẩn bị bố trí một phen.
Chúng tôi lấy ra hết mọi thiết bị vô dụng, chỉ để lại 3 chiếc giường đặt cạnh nhau.
Diệp Băng nằm ở giữa; chiếc giường bên trái bày đầy các loại thiết bị phức tạp, trong khi chiếc giường bên phải lại trống không.
...
Sau khi ăn cơm tối xong, Sở môn gọi ông Trần, bác sỹ Diêm và Giang Phi cùng đến, trịnh trọng dặn dò bọn họ không được quấy rầy, dù chỉ là một lần, trong suốt quá trình điều trị. Suốt cả quãng thời gian này, phải giữ yên tĩnh tuyệt đối.
Bác sỹ Diêm biết thói quen trị liệu của Sở Môn, thế nên không nói thêm điều gì, duy chỉ có ông Trần có vẻ tò mò, hỏi nguyên nhân vì sao.
Kết quả là, Sở Môn nói thêm một đống thuật ngữ chuyên ngành về ám chỉ tâm lý, thần kinh học và thôi miên, khiến thầy Trần như lạc lối vào một màn sương mù, chỉ có thể gật đầu mà chẳng biết phải nói tiếp thế nào.
Khoảng 9:00 giờ, rốt cuộc thì phòng bệnh VIP cũng đã được bố trí xong, theo yêu cầu của Sở Môn. Trên cửa phòng bệnh có thêm 2 ổ khóa lớn; cửa phòng cũng chỉ có thể được mở ra từ bên trong. Bên ngoài phòng bệnh, còn gắn thêm một miếng vải đen không bắt sáng để che chắn quang cảnh bên trong. Người bên ngoài sẽ không thể nào nhìn thấy các tình huống đang diễn ra bên trong căn phòng này.
...
Ở thời điểm hiện tại, ngoại trừ Diệp Băng đang hôn mê ra, chỉ còn lại tôi và Sở Môn đứng bên trong căn phòng. Gã chỉ vào chiếc giường bệnh trống không bên phải: “Chiếc giường kia là của cậu. Tôi cũng sẽ không dò la cách thức đi vào giấc mơ của cậu. Nếu hai chúng ta đủ may mắn, có lẽ sẽ có thể gặp nhau trong giấc mơ.”
“Ý anh là sao?” Kỳ thật, đến bây giờ tôi vẫn chưa hiểu rõ lắm về phương pháp trị liệu của Sở Môn.
Gã bày ra một chồng tư liệu thật dày, không còn ra vẻ hời hợt như trước đây nữa: “Phần tư liệu này là do tôi lấy từ ông Trần, ghi chép lại tất cả những gì mà Diệp Băng trải qua khi còn bé. Ngoại trừ quãng thời gian 5 năm xuất ngoại của cô ấy là trống rỗng, đại bộ phận quỹ tích trong cuộc sống của cô ấy đều được đề cập đến trong bộ tư liệu này. Trước khi vào giấc mơ, cậu nên đọc qua trước đã, có lẽ sẽ hữu ích đấy. Dù sao đi nữa, Giấc mơ Nhạt nhẽo và Giấc mơ Trung dung đều được cấu thành từ ký ức của bản thân.”
Ta gật đầu, nhận lấy bộ tài liệu. Sở Môn lại tiếp tục nói: “Đêm nay, tôi sẽ dùng một bộ công cụ do tự mình chế tạo ra để thử tiến vào giấc mơ của bệnh nhân. Căn cứ vào nghiên cứu của tôi, bộ công cụ này có thể giúp bản thân tiến vào Giấc mơ Nhạt nhẽo với xác suất thành công lên đến 30%, và tiến vào Giấc mơ Trung dung là 1,9%. Thật ra, tỷ lệ này là đã rất cao rồi.”
“Chờ đã.” Tôi giơ tay, cắt ngang lời nói của Sở Môn: “Ý của anh là, cái gọi là phương án trị liệu của anh chính là tiến vào trong giấc mơ của Diệp Băng, tìm lấy ý thức chủ thể của cô ấy rồi dẫn ra ngoài đấy à?”
“Đúng vậy! Đây là biện pháp duy nhất mà tôi có thể nghĩ tới.” Sở Môn nhếch miệng cười: “Tôi biết, ý tưởng của anh và tôi cũng giống hệt nhau mà thôi. Nếu một mình tôi đi vào giấc mơ, vậy nguy hiểm sẽ rất lớn. Nhưng khi đã có anh hỗ trợ thì lại khác. Chúng ta sẽ không gặp bất cứ khó khăn gì ở tầng Nhạt nhẽo cả, thậm chí còn có thể thử xông vào tầng Trung dung.”
“Nhưng làm thế nào để tôi có thể tìm thấy anh trong giấc mơ?” Lần livestream trước, tôi từng bước vào giấc mơ cùng với Anh Tử. Nhưng kết quả là, Anh Tử luôn ở bên cạnh tôi kỳ thật lại chính là Thần sát Nguyên Thần biến hóa mà thành. Nếu không phải tôi phát hiện ra vào thời khắc cuối cùng, bản thân suýt nữa đã bị giam lại trong giấc mộng vĩnh viễn rồi.
“Trên thực tế, cũng khó mà nói chính xác. Thế giới trong mơ có thể rất lớn, cũng có thể rất nhỏ. Nếu tôi và cậu có thể gặp nhau, vậy lập tức hợp tác nhau để cùng hành động. Nếu không gặp được, vậy thì chia nhau ra mà hành động, đề cao hiệu quả tìm kiếm.” Nói xong, Sở Môn bèn vẫy tay với tôi. Hai người rời xa chiếc giường của Diệp Băng, bước tới góc phòng: “Trong giấc mơ, đủ kiểu nguy hiểm. Có khả năng là cả tôi và cậu đều sẽ bị một thứ gì đó mạo danh, giả dạng, thế nên tôi nghĩ chúng ta cần có một ám hiệu riêng cho cả hai.”
“Vậy, nên dùng ám hiệu gì?”
“Một ám hiệu không thể bị bắt chước dễ dàng, lại có thể ra dấu trong một giây lơ đãng.” Sở Môn lấy ra một tờ giấy từ trong túi áo rồi viết mấy chữ vào đó, cuối cùng mới đưa cho tôi xem: “Như thế này nhé.”
Tôi cảm giác hơi có vẻ kỳ quái với cái ám hiệu này, nhưng sau đó vẫn lấy bật lửa ra, thiêu rụi mảnh giấy.
“Hủy thi diệt tích, đúng là dân chuyên nghiệp.”
“Ai cũng như nhau cả thôi.”
Sau khi hoàn thành thêm một vài chi tiết, Sở Môn lập tức đi chuẩn bị bộ công cụ kia của gã. Để đi vào giấc mơ thành công, phương pháp của gã không hề đơn giản như của tôi. Không những phải dựa vào một mớ thiết bị, mà bản thân gã cũng phải thật sự ngủ mới được.
Gã đính từng sợi dây truyền dẫn vào đỉnh đầu Diệp Băng, sau đó đeo một vật trông giống như mũ bảo hiểm lên đầu. Tiếp theo, cố định tay chân, gã nằm giữa một đống dụng cụ phức tạp nơi đó: “Tôi chuẩn bị đi ngủ, giúp tôi bật công tắc nhé.”
“Nghe quái quái thế nào ấy.” Tôi làm theo hướng dẫn của Sở Môn, bật từng công tắc, sau đó đứng sang một bên.
“Trong suốt quá trình này, tuyệt đối không được chạm vào những công tắc kia. Một khi thiết bị xảy ra vấn đề, ý thức của tôi rất có thể sẽ bị giam hãm lại trong giấc mơ của bệnh nhân, không thể nào quay lại được nữa.” Sở Môn dặn dò vài câu cuối cùng, sau đó lẩm bẩm gì đó, dường như là đang tự thôi miên chính mình.
“Mong là không có biến cố nào xảy ra.” Tôi kéo rèm cửa sổ xuống, không vội vàng livestream, mà cẩn thận kiểm tra từng ngóc ngách trong phòng bệnh. Sau khi xác định là không có camera xung quanh, tôi mới nằm lên giường của mình, bắt đầu đọc xấp tài liệu kia.
Phần lớn những tư liệu này đều do ông Trần cung cấp; bên trong ghi chép lại thời thơ ấu của Diệp Băng, gồm các trải nghiệm lúc còn đi học, thậm chí là những thời điểm được nhận các bằng khen, phần thưởng vinh dự...
“Bảng ghi chép sớm nhất là khi Diệp Băng 6 - 7 tuổi; vậy, còn quá khứ sớm hơn khi ấy nữa sao lại không có ghi trong đây? Kỳ quái! Tại sao chẳng có bất cứ thông tin nào về cha mẹ Diệp Băng nhỉ?” Rốt cuộc, xấp tư liệu này cũng chẳng có tác dụng gì cho tôi. Đây kể như là một loại hồ sơ chính quy đơn giản.
Kiên nhẫn đọc một hồi, ánh mắt tôi chậm rãi nheo lại. Dần dần, tôi có một phát hiện nhỏ. Trong xấp tư liệu, trên tất cả các tấm ảnh chụp tập thể của Diệp Băng đều có bóng dáng của một cậu bé khác. Và không những thế, biểu tình của cậu bé này lại cực kỳ quỷ dị.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo