Phùng Minh Long là một kẻ khá thú vị. Gã không chỉ là người chứng kiến buổi livestream của tôi, mà còn là người tham gia vào và cuối cùng lại là một người được thay đổi số mệnh bởi buổi livestream đó.
Người đáng lẽ từng chết đi, nay đã sống lại. Chỉ riêng chi tiết này, Phùng Minh Long cũng có giá trị sử dụng nhất định.
Tôi quan sát Phùng Minh Long đang ăn uống. Ánh mắt của gã khá yên tĩnh, cư xử như một người bình thường. Nếu chỉ nhìn vào cách cư xử phổ thông này, đây rõ ràng chỉ là một cư dân đô thị bình thường, chẳng bao hàm bất cứ mưu mô nào.
Nhưng nếu suy nghĩ kỹ, tôi cứ cảm giác đang có một màn sương mù đang bao phủ xung quanh gã Phùng Minh Long này, khó mà nhìn thấu được.
“Một ngày nào đó, tôi sẽ đào ra bí mật của anh.” Tôi thầm nghĩ, sau đó không để ý tới Phùng Minh Long nữa, nhanh chóng khoanh chân ngồi trên giường tu luyện tâm pháp Diệu Chân.
Dù tĩnh tâm xếp bằng, nhưng tôi khó mà có thể nhập định thành công dù đã trải qua hơn 10 phút. Lúc này, tạp niệm nảy sinh liên tục trong đầu, vừa vận chuyển chân khí đi đến cánh tay trái là bị đứt đoạn.
“Có vẻ như là do chất độc của [Bệnh nhẹ] gây ra.” Ông lão thợ cắt giấy tại đường Vô Đăng đã dùng một cây kim bạc để phong ấn chất độc trong cơ thể tôi vào cánh tay trái. Chân khí lưu thông trong cơ thể con người, để hoàn thành một vòng tuần hoàn thì bắt buộc phải đi qua mạch Thiếu Dương bên tay trái. Ấy thế mà, con đường vận chuyển chân khí nay lại bị chất độc [Bệnh nhẹ] ngăn chặn.
“Kinh mạch bị chất độc xâm nhập; nếu cứ kéo dài, e rằng toàn bộ cánh tay của mình sẽ bị phế bỏ mất.” Tôi đã thử cố gắng điều động chân khí để trừ khử chất độc, nhưng hiệu quả rất nhỏ. Và thậm chí, một tai nạn đã xảy ra trong quá trình dẫn khí, suýt nữa gây ra nội thương cho bản thân.
Công đức đang là số âm, nghiệp chướng đạt đến con số 100.000; những vong hồn vì tôi mà chết trên thế gian này dường như như đang kêu gào trong tâm tưởng.
Bình thường thì không cảm thấy gì, nhưng khi tôi cần tập trung cao độ để điều động chân khí, những bóng quỷ này sẽ xuất hiện trực tiếp trong thâm tâm. Đây là một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng.
“Chất độc [Bệnh nhẹ] là một quả bom hẹn giờ, phải được loại bỏ càng sớm càng tốt. Nhưng gốc rễ của vấn đề nằm ở con số 100.000 nghiệp chướng này, mình phải tìm cách để bù đắp lại phần công đức đó mới được.” Tôi không phải là người bỏ cuộc dễ dàng; nhưng khi đối mặt với con số -100.000 công đức, tôi vẫn cảm thấy vô cùng bất lực.
“Cứu mạng một người, hay giúp đỡ người khác, để kẻ đó hình thành lòng biết ơn sâu sắc, vậy cũng chỉ có thể kiếm một chút công đức mà thôi. Trong khi đó, mình mắc nợ đến cả 100.000 điểm! Chẳng lẽ mình phải cống hiến cả phần đời còn lại cho phúc lợi công cộng hay sao?” Tôi chỉ biết thở dài một hơi. Thật ra, dù bản thân có làm việc thiện cả đời, vậy cũng không thể tích lũy được 100.000 công đức. Con số này quá lớn; các tông môn bình thường cũng không kham nổi.
“Món Hoàng Tuyền lệnh này, cơ bản chính là một lá bùa đòi mạng. Mỗi năm chỉ có thể kích hoạt một lần, mà tác động từ lần kích hoạt đó ước chừng phải mất cả trăm năm sau mới có thể tiêu trừ được.” Phàn nàn cũng vô dụng, hiệu quả tu luyện rất kém; tôi đành phải dừng nhập định rồi kéo rèm ra, ngồi ngắm nhìn thành phố.
Xe cộ qua lại, khách bộ hành tấp nập, dòng người nhộn nhịp... Thật ra, cuộc sống thường nhật thế này cũng rất tốt.
Hơn 10 phút sau, gã y tá đã quay lại, dọn dẹp sạch bát đũa. Ăn uống no nê xong, tôi không nghĩ ngợi gì cả, hoàn toàn thả lỏng thần kinh, ôm gối ngủ thiếp đi.
Vì bị ánh chiều tà chiếu vào trên mặt, tôi mở mắt ra. Vết thương trên người rõ ràng đã được cải thiện; khả năng khôi phục đáng kinh ngạc của tôi hẳn là liên quan đến đóa hoa hòe trong Gan khiếu.
Vươn vai một cái, tôi vừa ngồi dậy khỏi giường thì chợt thấy trong phòng còn có một ông lão khác nữa.
Ông ta đang cầm một cuốn sách, ăn mặc giản dị, nhưng lại có một khí chất lãnh đạm, dù tùy ý ngồi ở đó cũng khiến kẻ khác phải liếc nhìn.
“Ông Trần?” Tôi đột nhiên cảm thấy trong lòng như có tật giật mình. Giữa trưa, tôi còn phỏng đoán về ông ấy bằng những tư tưởng đầy ác ý, đại loại như “ham muốn tinh thần.” Kết quả là, chiều nay người ta lại đến tìm tôi.
Lau mồ hôi lạnh trên trán, tôi trừng mắt nhìn Phùng Minh Long: “Ông Trần đến, sao anh không đánh thức tôi dậy?”
“Tôi định gọi anh dậy, nhưng ông Trần không cho, còn nói anh là bệnh nhân, cần nghỉ ngơi nhiều hơn. Thế là, cứ chờ đến khi anh ngủ thẳng giấc rồi tự tỉnh đấy.” Phùng Minh Long bất chợt cảm giác thật oan uổng; tựa như, dù chuyện có xảy ra thế nào đi chăng nữa, kẻ nhận tổn thương vẫn là gã vậy.
“Chính là tôi không để chàng trai này quấy rầy cậu. Thấy cậu bị thương nặng thế này, thôi thì cậu cứ năm yên một chỗ đi.” Ông Trần khép quyển sách trong tay lại, sau đó đứng lên.
Nhận ra ông Trần đang tiến tới, tôi lập tức ngồi thẳng lưng dậy: “Không sao đâu.”
“Đừng lo, chỉ là tôi vừa nghe nói rằng, có một chàng trai mỗi ngày đều phải nhập bệnh viện, vết thương mỗi lần càng nghiêm trọng hơn. Lần trước bị thương, dù chưa khỏe hẳn mà đã vội vã xuất viện rồi, còn không chịu làm theo lời dặn dò của bác sĩ nữa. Vừa nghe thấy vậy, tôi đã nghi ngờ chính là cậu, thế nên vội vàng đến xem.” Ông Trần không hề nhắc đến Diệp Băng, nhưng tôi cũng không ngốc. Người đàn ông này chắc chắn không phải loại người rãnh rỗi mà đến thăm hỏi. Đây hẳn là dự mưu đến để gia tăng sự quen biết, từ đó nhờ tôi giúp đỡ cho, nhưng lại sợ tôi từ chối mà thất vọng. Thế cho nên, mới quanh co lòng vòng thế này.
“Làm phiền ông rồi. Tôi chỉ bị thương ngoài da mà thôi, không sao đâu.”
“Vậy là tốt rồi.” Ông Trần cười ôn hòa, tán gẫu thêm vài câu bên lề nữa, cuối cùng mới nhắc đến Diệp Băng. Ông ta nhắc khéo với tôi rằng, các dấu hiệu sinh tồn của Diệp Băng đang suy giảm, e là không thể sống sót được lâu hơn.
Ngay khi ông ấy nói xong, cả phòng đều im lặng. Thiết Ngưng Hương đã nói với tôi về tình hình cụ thể của Diệp Băng. Thành thật mà nói, tôi cũng rất bối rối.
“Nhân tiện, cậu Cao này! Cậu đã đeo chuỗi hạt mà tôi đưa cho cậu chưa? Mặc dù chuỗi hạt đó không phải hàng đắt tiền, nhưng vật ấy đã ở bên tôi nhiều năm rồi. Tôi luôn cảm thấy bản thân khá may mắn mỗi lúc đeo nó đấy. Nếu cậu tin, hay là cậu thử đeo vào xem.” Dường như ông Trần chỉ tùy tiện nhắc thế, nhưng khi ngẫm lại thì tôi bỗng phát hiện ra một ẩn ý nào đó sau lời nói này.
“Chuỗi tràng hạt này thật sự thần kỳ như vậy ư?” Ông Trần đã từng nói vậy khi cả hai gặp nhau lần đầu tiên. Và hiện tại, đây là lần thứ hai ông ta liên tục nhấn mạnh về công dụng của vật ấy. Chẳng lẽ chuỗi tràng hạt trong tay tôi thật sự có một công dụng ẩn hay sao?
Tôi lấy chuỗi tràng hạt ra khỏi túi quần, đeo vào cổ tay ngay trước mặt ông Trần. Kỳ lạ thay, vừa đeo vào chưa được bao lâu thì những tạp niệm dai dẳng trong đầu tôi bỗng tan thành mây khói. Không những thế, linh đài của tôi bỗng nhiên sáng tỏa hẳn lên, như được Phật quang tinh lọc vậy.
“Cái này...” Tôi lập tức tháo chuỗi tràng hạt ra, nhìn vào vật này bằng một ánh mắt cực kỳ khó tin. Tiếp theo, tôi đeo vào lần nữa. Sau khi thử đi thử lại nhiều lần, tôi đã biết rõ một sự thật rằng: Tuy chuỗi tràng hạt này có bề ngoài rất tầm thường, nhưng trên thực tế lại là một món bảo vật cực kỳ quý giá của nhà Phật.
“Ông Trần, chuỗi tràng hạt này quá quý giá rồi. Tôi không thể nhận được.” Trước kia, tôi không hề nhận ra loại công dụng này. Nhưng từ khi vướng vào con số nghiệp chướng 100.000 kia, tôi đã hiểu rõ giá trị của vật trong tay. Nếu có chuỗi tràng hạt này, tôi đã có thể tiếp tục tu hành, không sợ bị tạp niệm quấn thân nữa.
“Cầm lấy đi! Tôi đã nói rồi, đây là vật bồi thường mà tôi thay mặt Diệp Băng đưa cho cậu.” Ông lão không hề nhắc đến yêu cầu cứu giúp Diệp Băng, nhưng mục đích của mọi hành động đều vì chuyện này. Nếu tôi không phản hồi, e rằng lương tâm của tôi cũng vô cùng cắn rứt.
Để có được sự giúp đỡ của Tú Tràng, tôi đã hứa sẽ hủy diệt cả một tông môn. Bây giờ, ông Trần tặng tôi một món bảo vật như vậy, làm sao tôi có thể thờ ơ được?
“Thầy Trần, tình hình của Diệp Băng rất phức tạp. Tôi không dám hứa hẹn với ông điều gì cả.” Tôi thẳng thắn nói.
“Thực ra, tôi cũng hiểu. Các bác sĩ giỏi nhất của tỉnh cũng không làm được gì. Đây là do bản thân tôi cố chấp mà thôi.” Thầy Trần cầm cuốn sách lên. Tuy đã rất cao tuổi nhưng ông ta hoàn toàn không bộc lộ ra một khí chất già nua. Nhìn vào ông ấy, tôi cứ như đang đối mặt với một mùa xuân dễ chịu, một hải dương bao la và thâm sâu, lại có thể bao dung hết thảy.
“Đừng nói như vậy! Thôi thì thế này nhé? Ngày mai, tôi sẽ đến xem thử cô ấy khi vết thương trên người đã ổn định hơn. Về việc có thể đánh thức cô ấy hay không, tôi chỉ có thể nói rằng: Tôi sẽ cố gắng hết sức.” Vì không thích mang ơn người khác, và vì đã nhận lấy chuỗi tràng hạt của thầy Trần, vậy tôi sẽ giúp ông ta lần này.
“Cậu đồng ý ư? Vậy tốt quá! Tôi sẽ để bác sĩ sắp xếp trước, đến lúc đó sẽ hợp tác điều trị với cậu.” Ông Trần nói thêm vài câu rồi sải bước ra ngoài với một nụ cười trên môi.
“Ông cụ này thật là tốt bụng.” Phùng Minh Long chân thành nói.
“So với những người bỏ tiền ra làm từ thiện rồi chụp ảnh lưu niệm với đám trẻ em miền núi, sau đó lập tức phi vào khách sạn 5 sao tắm rửa tám chín lần, ông ấy quả thật là một người tốt bụng.” Tôi gật nhẹ, thuận miệng nói.
Phùng Minh Long nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc, thế rồi phán một câu: “Anh độc mồm, độc miệng quá.”
“Biết người, biết mặt mà không biết lòng. Tôi không thể nhìn thấu thầy Trần được. Từ bề ngoài, ông ta hoàn hảo ở mọi điểm, chẳng có bất cứ kẽ hở nào. Nhưng khi ở gần ông ấy, tôi có một cảm giác rất kỳ quái.” Tôi chau mày, lẩm bẩm.
“Cảm giác gì?” Phùng Minh Long vịn vào mép giường, nâng ấm trà lên, chuẩn bị rót cho mình một ly nước sôi.
“Sợ hãi? Kinh dị? Ghê tởm?” Tôi vắt óc, cố gắng tìm một từ thích hợp hơn: “Ông cụ này, giống như một vị thần đang dạo chơi giữa trần gian vậy. Đúng đấy, ông ta chính là một vị thần giả tạo...”
“Xoẻng!” Ly nước đột nhiên rơi xuống đất, nước sôi bắn tung tóe khắp nơi. Phùng Minh Long đột ngột bị bỏng nên hét toáng lên, thế nên cũng không hề nghe thấy câu nói cuối cùng của tôi.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo