“Rất nhiều người đã quên mất tâm thái của bản thân khi lần đầu tiên nhìn vào trong gương. Đó là một cảm giác sợ sệt được hình thành bởi sự đan xen giữa cảm giác ngạc nhiên, phấn khích và nỗi sợ hãi. Thế giới trong mắt mỗi người dù có phong phú và đa dạng thế nào đi chăng nữa, nếu không có gương thì người ta cũng sẽ không bao giờ nhìn thấy được chính mình. Đối với bản thân, ai nấy đều là một gã mù tịt, và ấn tượng khi lần đầu tiên nhìn thấy bản thân thông qua tấm gương của mỗi người chính là loại ấn tượng sâu sắc nhất đấy. Loại sợ hãi bắt nguồn từ sự phấn khích kia sẽ luôn luôn được lưu lại trong vỏ não của con người.

Loại cảm giác này, có lẽ ngay cả chính cậu cũng đã quên đi, nhưng trong giấc mộng sẽ không. Trong giấc mơ, mỗi người đều sẽ có một tấm gương đặc biệt, ẩn nấp ngay tại vị trí sâu nhất nơi đáy tâm hồn.

Trông thấy tấm gương ấy, vậy tương đương như cậu được trông thấy một 'chính mình' khác.”

Kẻ vừa nói những lời này chính là Onitsuka Ayaka. Vì Anh Tử, cô ấy cũng có hiểu biết rất nhiều về những giấc mơ.

Lấy điện thoại ra, cô ấy cho tôi xem một số bản ghi chép liên quan đến giấc mơ.

“Rất nhiều thứ trong giấc mơ đều có ngụ ý đặc biệt, ví dụ như máy bán hàng tự động đại diện cho khát vọng, quả cà đại diện cho phụ nữ mang thai, mê cung đại diện cho sự lạc lối và bất lực. Cậu phải đặc biệt chú ý đến những điều này trong giấc mơ, nhất là tầng Trung dung và tầng Thâm sâu.

Còn một điều cần lưu ý chính là: Màu sắc. Hầu hết các giấc mơ đều là màu đen và trắng. Vậy, khi cậu gặp phải giấc mơ mang màu sắc khác, hãy cẩn thận. Màu sắc của giấc mơ có ý nghĩa biểu tượng rất sâu sắc đấy, chẳng hạn như màu đỏ đại diện cho sự tức giận và niềm đam mê tình dục, màu đen đặc thể hiện cảm xúc áp lực,...”

Vì vẫn luôn lo lắng Anh Tử trầm luân vĩnh viễn trong các cơn ác mộng, Onitsuka Ayaka đã góp nhặt không ít tri thức về giấc mơ trong suốt bao năm qua.

Sau khi xem xong toàn bộ, tôi lại yên tâm hơn một ít.

“Cao Kiện, cậu nên suy nghĩ lại đi. Những điều mà tôi nói với cậu chỉ có thể giúp cậu ứng phó với Giấc mơ Trung dung mà thôi. Về Giấc mơ Thâm sâu, đây hoàn toàn là một khung trời trống rỗng trong giới học thuật, chẳng ai biết gì về nó cả.” Onitsuka Ayaka lấy lại điện thoại di động, nghiêm chỉnh hơn lúc mới vào đây một chút.

“Giới học thuật? Bà chủ à, tiếng Trung của chị càng ngày càng trơn tru nha.” Tôi có thể nhận ra lời khuyên can uyển chuyển trong lời nói của Onitsuka Ayaka; nhưng có một số việc, không đi thử một chút, tôi sẽ không cam lòng.

“Cao Kiện.” Anh Tử nắm chặt ngón tay của tôi, đưa cho tôi tờ giấy trên bàn: “Không được đi vào tầng Giấc mơ Thâm sâu. Tuyệt đối không được.”

Tôi nhận lấy tờ giấy mà con bé đưa tới, để rồi hơi sửng sốt ngay sau đó. Trên giấy trắng vẽ hình một cô bé buộc tóc. Nét vẽ khá non nớt, giống như nhân vật Tiểu Long Nhân trong truyện tranh vậy. Nhờ vào hình dạng của đường cong, tôi có thể đoán đại khái hình dạng của cô bé này.

“Vừa rồi, khi chú nói chuyện với mẹ cháu, là cháu tranh thủ thời gian vẽ bức hình này đấy à?” Tôi cầm lấy tờ giấy, nhìn vào đôi mắt to của Anh Tử: “Tờ giấy này có tác dụng gì? Cháu có thể nói cho chú biết được không?”

“Cất kỹ, đừng làm mất!” Anh Tử tích chữ như vàng; tính cách của cô bé này hoàn toàn trái ngược với mẹ của nó.

Tôi gấp tờ giấy trắng lại, nhét vào trong người. Tiếp theo, tôi lại hỏi thăm Anh Tử về một số vấn đề khác, con bé cũng lần lượt giải đáp. Đợi đến hơn 7:00 giờ tối, hai mẹ con bọn họ mới ra về.

“Từ xưa đến nay, chưa từng có người có thể trở về từ tầng Giấc mơ Thâm sâu. Dù mình có di chuyển loanh quanh giữa khu vực biên giới của tầng Trung dung và tầng Thâm sâu, vậy cũng chỉ có 30% khả năng trở về mà thôi. Xác suất này quá thấp rồi.” Tôi tựa đầu vào gối, nhìn lên trần nhà. Từ sau khi đeo chuỗi tràng hạt của thầy Trần, trong đầu không còn tạp niệm quấy nhiễu nữa, tâm tư của tôi cũng trở nên thông suốt hơn. Lúc này, mỗi một ý niệm trong đầu đều lóe lên tinh quang: “Dựa theo tình trạng khôi phục thân thể hiện tại của mình, lần livestream tiếp theo chắc chắn không thể nào tiến hành theo lẽ thường được rồi. Nếu vận động mạnh, vết thương sẽ lập tức rách ra. Bên cạnh đó, hành vi quấy rối của ông Trời vẫn còn ở đó. Mà thôi, hay mình dùng 10 điểm tích lũy để miễn trừ một lần livestream nhỉ? Sau đó cố gắng hết sức để giúp đỡ Diệp Băng, coi như hoàn lại một món nợ ân nghĩa với thầy Trần.”

Lấy điện thoại di động của Âm Gian Tú Tràng ra, vừa mới mở màn hình chính lên, tôi bỗng nhiên phát hiện có điều gì đó bất thường.

Trong thanh trị số Công đức, những con số đang thay đổi liên tục!

“Chuyện gì thế này?” Tôi nhớ rõ ràng, điểm Công đức của bản thân là -100.000, nhưng hiện tại đã biến thành -9.900 rồi.

Các giá trị vẫn đang thay đổi, nhưng tốc độ khá chậm.

“Công đức của bản thân đang hồi phục ư?” Thầm kinh ngạc, tôi vô thức nhìn về phía cổ tay, “Chẳng lẽ trong chuỗi tràng hạt này ẩn chứa công đức mà thầy Trần tích lũy hơn 20 năm qua sao? Không thể nào! Công đức của một người làm sao lại có thể ngưng tụ vào một vật phẩm được?”

Tôi thử gỡ chuỗi tràng hạt ra, giá trị Công đức lập tức ngừng biến đổi.

“Quả thật, đúng là do chuỗi tràng hạt này. Nếu vật này có thể giúp mình bù đắp lại hết phần Công đức đã mất, vậy món nợ ân tình này hơi bị lớn rồi.” Nhìn chuỗi tràng hạt, một cơn sóng dữ đang gào thét trong thâm tâm tôi. Bất quá, tôi nhanh chóng bình tĩnh lại. Có thể là do chuỗi tràng hạt này ở bên cạnh ông Trần kia quá lâu, thế nên mới nhận lấy một chút công đức, cao lắm là đạt đến giá trị khoảng mấy trăm Công đức mà thôi.

“Thầy Trần này, đúng là khó mà nhìn thấu được.” Vuốt nhẹ chuỗi tràng hạt, tôi thở dài một hơi, thầm quyết định: “Trong khả năng của mình, mình sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ Diệp Băng. Khi tiến vào trong mộng của cô ấy, mình sẽ tìm kiếm ở tầng Giấc mơ Nhạt nhẽo và Trung dung. Kết quả tốt nhà là có thể tìm ra cô ấy; còn nếu như tìm không được, kể như là mình cũng đã nỗ lực hết sức rồi.”

Sau khi nghĩ thông suốt, tôi bắt đầu gửi tin nhắn cho Âm Gian Tú Tràng, muốn đánh đổi 10 điểm tích lũy để miễn trừ lần livestream tiếp theo. Nhưng sau khi gửi tin đi khá lâu, vẫn chẳng thấy tin nhắn hồi âm.

“Chẳng lẽ cơ bản là không cần gửi tin nhắn trước ư? Miễn là không hoàn thành nhiệm vụ livestream, điểm số sẽ bị khấu trừ tự động à?” Tôi chưa bao giờ xin miễn trừ nhiệm vụ livestream trước đây, thế nên cũng không rõ lắm về mặt thao tác, “Đám Tú Tràng này suốt ngày cứ tỏ vẻ thần bí, còn chẳng cung cấp một quyển sổ tay hướng dẫn cho nhân viên nữa chứ.”

Thì thầm vài câu xong, vừa quay đầu thì nhìn thấy Phùng Minh Long lại lén lúc quan sát mình. Trong nhất thời, tôi nhíu mày hỏi: “Anh lại muốn làm gì nữa đây? Tôi đã cứu sống cái mạng nhỏ của anh đấy nhé, đừng có mà lấy oán trả ơn!”

“Không có gì, không có gì.” Phùng Minh Long liên tục xua tay, sau đó do dự mở lời: “Anh và hai mẹ con vừa rồi có quan hệ gì thế? Mặc dù tôi không hiểu nội dung trò chuyện của mấy người, nhưng thấy đôi bên rất thân mật nha. Hình như hai mẹ con kia quan tâm anh lắm.”

Phùng Minh Long nháy mắt ra hiệu, cố gắng biểu đạt ý tứ của bản thân một cách uyển chuyển.

“Không có quan hệ gì cả, chính là bạn bè bình thường.” Tôi tùy tiện đáp một câu, vì trong đầu vẫn đang suy nghĩ về những thông tin mà Onitsuka Ayaka và Anh Tử cung cấp.

“À, vậy tôi yên tâm rồi.”

Giọng nói của Phùng Minh Long rất chân thành, còn mang theo một chút ngượng ngùng khác. Gã liên tục gãi đầu, tựa hồ như đang nhớ tới một hình ảnh hạnh phúc gì đó, nhếch mép lộ ra một nụ cười trong vô thức. Tiếp theo, gã anh giơ cánh tay bị bỏng lên, nhọc nhằn lấy ra điện thoại di động của bản thân: “Anh trai, cho tôi xin số điện thoại của bà chị Nhật Bản kia được không?”

“Bà chị Nhật Bản?” Tôi sửng sốt.

“Ừ ừ, bà chị có hình xăm màu xanh trên ngực đấy...”

“Sắp tàn phế rồi, vậy mà còn thời gian mơ tưởng đến bà chị Nhật Bản? Mày chết quách đi cho xong, đừng có ảnh hưởng đến mạch suy nghĩ của tao.” Không chờ Phùng Minh Long nói xong, tôi từ chối thẳng thừng.

Gần 8:00 giờ tối, Thiết Ngưng Hương mang cơm tối đến, vội vàng chạy vào phòng: “Anh có đói lắm không? Trong Cục bận quá, nên em không đến sớm được. Anh ăn nhanh lên, hay đêm nay em ở lại đây chăm sóc anh.”

“Không cần đâu, cảm ơn em.” Lần này, tôi không muốn chia sẻ đồ ăn của mình cho Phùng Minh Long nữa. Sau khi ăn xong, tôi giơ tay níu lại Thiết Ngưng Hương đang chuẩn bị rời đi: “Đàn chị này, em có thể giúp anh một việc được không?”

“Chuyện gì á?”

Nhìn chằm chằm Thiết Ngưng Hương một hồi lâu, tôi mới nói: “Anh muốn đi Ngân hàng Trung ương một chuyến. Em đưa anh đi nhé?”

“Không được! Tình trạng thân thể hiện tại của anh làm sao có thể đi lung tung như vậy? Miệng vết thương vốn đã nhiễm trùng, lại đi ra bên ngoài, ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ? Anh ở yên chỗ này cho em!” Thiết Ngưng Hương cất bát đũa đi: “Mà anh đi ngân hàng làm gì? Hết tiền hả? Em đã thanh toán hết tiền thuốc men và viện phí rồi, anh không phải lo lắng đâu.”

“Không phải mà! Anh muốn đi ngân hàng để lấy một món đồ.” Vừa nói xong, tôi cũng cảm giác hành vi này không ổn cho lắm. Ngân hàng này là một tuyến manh mối cực kỳ quan trọng trong việc điều tra các bí mật liên quan đến Âm Gian Tú Tràng. Có thể nói, đây là một lỗ hổng nhưng cũng không phải là lỗ hổng. Vốn dĩ, tôi không định cho bất cứ ai biết đến địa điểm này.

“Lấy đồ vật ư? Còn có thể gửi đồ vật trong ngân hàng à?” Thiết Ngưng Hương là người trong ngành cảnh sát điều tra, dĩ nhiên sẽ nhận ra kẽ hở trong lời nói của tôi.

“Ừ! Vật đó hơi đặc biệt. Anh chỉ có thể tự mình đi lấy.” Tôi ngẩng đầu nhìn Thiết Ngưng Hương, ánh mắt dần bình tĩnh lại.

Giọng điệu nghiêm túc của tôi khiến Thiết Ngưng Hương rối rắm một hồi lâu: “Được rồi. Em đưa anh qua đó, nhưng chỉ một lần này thôi. Mấy ngày tới, anh ở yên trong bệnh viện cho em, đừng có lén lút chạy ra ngoài nữa.”

Cô ấy dìu tôi dậy khỏi giường. Đến bãi đỗ xe, tôi nhân cơ hội dùng điện thoại di động của Âm Gian Tú Tràng gửi tin nhắn nhận vật phẩm, hỏi thử xem hiện tại có thể đi lấy Mặt nạ Thiện Ác được không.

Sau khi nhận được tin nhắn hồi âm của Tú Tràng, tôi mới yên tâm. Trên đường đi lấy mặt nạ cũng không xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào. Lúc đó, ngân hàng đã tan tầm, nhưng đại sảnh vẫn sáng đèn; gã quản lý vẫn đứng đó chờ tôi.

...

Thấy tôi cầm một túi nhựa màu đen đi ra, Thiết Ngưng Hương hơi nghi ngờ: “Ngân hàng Trung ương Giang Thành tuy trực thuộc vào Sở công thương thành phố, quy mô không lớn lắm, nhưng tại sao cả ngân hàng lại trì hoãn giờ đóng cửa để chờ một mình anh đến thế nào? Hơi hoành tráng đó nha?”

Cô nàng khá tò mò về chiếc túi màu đen trong tay tôi, nhưng cũng không thực hiện bất cứ hành vi bất thường nào.

Đối mặt với sự hoài nghi của Thiết Ngưng Hương, tôi bỗng nhiên nhận ra có lẽ là mình đã đưa ra một quyết định sai lầm. Đáng nhẽ, tôi không nên vội vàng đi lấy Mặt nạ Tu La Thiện Ác bản hỏng hóc vì bị ý trời bức bách và áp lực do Giấc mơ Thâm sâu mang đến như vậy.

May mà Thiết Ngưng Hương không tiếp tục truy hỏi, chỉ đơn giản là đưa tôi về lại bệnh viện mà thôi.

Trở lại phòng bệnh, tôi ngồi quay lưng lại với Phùng Minh Long, mở chiếc túi màu đen ra. Sau khi lớp vải đen cuối cùng được xốc lên, một chiếc mặt nạ đầy vết nứt hiện ra trước mặt tôi.

Vậy này trông rất bình thường; từ vị trí chính giữa, hai bên mặt nạ đối lập nhau rõ rệt với hai màu đen trắng. Về tổng thể, vật phẩm này quá mức đơn giản.

“Vật phẩm giá trị 20 điểm tích lũy... cứ như vậy thôi ư?” Tôi đưa tay vuốt ve chiếc mặt nạ; không biết thứ này được làm bằng chất liệu gì, chỉ là bề mặt vô cùng lãnh lẽo.

Tôi cầm nó lên, thử đeo vào mặt mình. Vật này rất nhẹ, hoàn toàn vừa vặn với khuôn mặt tôi, như thể vốn dĩ đã từng đo đạc với size mặt của tôi trước khi chế tác vậy.

Ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, tôi nhìn lên bầu trời thông qua chiếc mặt nạ. Tầm mắt lúc này của tôi khá rộng, tầng mây cũng không bị che khuất. Tôi có thể thấy rõ từng ánh sao; trông chúng phảng phất như đang từ tương lai xa xôi buông xuống.

Tôi thở mạnh một hơi; dường như chiếc mặt nạ này đã ngăn trở một thứ gì đó giữa thiên địa hiện tại. Cảm giác vẫn luôn bị rình rập mỗi thời mỗi khắc đã biến mất; thân thể của tôi đã được thoải mái hẳn, ý niệm cũng bình tĩnh dần.

“Chẳng biết chiếc mặt nạ này có tác dụng trong mộng hay không nhỉ?”

 

2.16774 sec| 2444.867 kb