(Dear all, do điều kiện coding của web không cho phép, nên mình sẽ thay đổi cách trình bày trong những cuộc hội thoại cũng như các nội dung nhiệm vụ livestream khác với những chương trước nhé. Mong bạn đọc thông cảm!)

.......................

Tại một buồng vệ sinh tối tăm trong WC, một vầng ánh sáng lạnh lẽo tỏa ra từ màn hình điện thoại di động, hắt lên khuôn mặt nhợt nhạt của tôi.

Cuộc gọi đã được kết nối; tôi chỉ đặt điện thoại di động của Âm Gian Tú Tràng bên tai, cũng không mở miệng nói chuyện.

- Có ai đó không?

Một giọng nói nào đó vọng đến từ đầu dây bên kia. âm thanh ấy rất nhẹ nhàng, dường như trong giọng điệu còn chất chứa một nỗi mong đợi mơ hồ:

- Tôi bị lạc đường; chỉ có thể gọi mỗi một cuộc điện thoại này. Có ai ở đây không?

Cô ấy vẫn dịu dàng như vậy; chỉ là tại thế giới bên ngoài, người và vật đã không còn như xưa.

“Diệp Băng đấy à?” Giọng điệu của tôi bao hàm một nỗi phức tạp trong đó. Tôi không bao giờ nghĩ rằng, một ngày nào đó mình sẽ nhận được cuộc gọi của cô ấy một lần nữa - nhưng dưới tình trạng như thế này.

Đầu dây bên kia cũng chợt im lặng hẳn đi. Tựa như, một người đã phải đi bộ suốt một thời gian dài đằng đẵng trong đêm tối, nay đột nhiên gặp được một tia sáng mặt trời hiếm hoi, từ đó dẫn đến cảm giác căng thẳng thần kinh tan biến trong nháy mắt. Lúc này, tôi nghe được một tiếng khóc mà người kia đang cố gắng che giấu đi.

Hẳn là cô ấy cũng nhận ra giọng nói của tôi.

“Em đang ở đâu? Anh đi tìm em.” Một mình trong gian phòng chật hẹp, không khí phảng phất đều đã ngưng đọng lại lúc này; giọng nói của tôi có chút khàn khàn.

Qua hồi lâu, giọng nói đứt quãng của Diệp Băng mới vang lên từ loa điện thoại:

- Anh không thể nào tìm thấy em đâu. Chẳng biết từ khi nào, em cũng đã vứt bỏ bản thân mình rồi...

“Nói cho anh biết một vài cảnh vật mang tính biểu tượng xung quanh em đi. Đừng có đi lung tung tại đó.”

- Em cũng không biết đây là địa phương nào. Anh không cần tới tìm em, em sợ rằng...

“Nói cho anh biết cảnh vật mang tính biểu tượng chung quanh em!” Tôi nhấn mạnh lần nữa, ánh mắt cũng đã dần bình tĩnh lại.

Chẳng ai tiếp tục lên tiếng. Trì hoãn chừng 3 giây, đầu dây bên kia mới vang lên thanh âm của Diệp Băng:

- Đây là một tòa thành thị không có ánh đèn, khắp nơi đều là ngã rẽ. Từng con hẻm nhỏ phức tạp đan xen vào nhau, khó mà nhìn thấy điểm cuối cùng.

“Có bất cứ điểm đặc biệt nào không?”

- Có! Trên đường phố, trong vách tường, có thể thường xuyên nhìn thấy những vệt nước hình người mang hình dạng giống như một người bình thường vậy. Những vệt nước này thẩm thấu vào trong tường, giống như khảm từng bóng người vào đó đấy.

Nghe xong những lời này của Diệp Băng, tôi bỗng nhiên ngây ngẩn cả người. Thực tế thì, tôi cảm giác có chút quen tai với những câu miêu tả thế này.

Trước đây, tôi từng nghe thế ở đâu nhỉ?

Một đoạn ký ức trong thâm tâm đột nhiên xẹt qua như tia chớp. Tôi nhớ tới tình cảnh khi mình bắt đầu livestream lần thứ 10. Cuộc điện thoại mở màn khi đó chính là do Hạ Tình Chi gọi tới. Con bé cũng nói mình bị lạc đường, mà cảnh tượng cô ta miêu tả lúc đó cũng giống hệt cảnh tượng mà Diệp Băng miêu tả lúc này!

“Giấc mơ Thâm sâu? Chẳng lẽ cái thành phố không người mà hai cô gái này đề cập đến, chính là Giấc mơ Thâm sâu đấy ư? Chẳng lẽ cô bé Hạ Tình Chi mất tích kia cũng đang bị giam hãm tại trong Giấc mơ Thâm sâu à?”

Manh mối này quá mấu chốt! Trong lần livestream thứ 10, tôi từng gặp Hạ Trì. Gã nói với tôi rất nhiều thứ khó hiểu; giờ nhớ lại, tôi dần hiểu ra.

“Sau khi kết thúc chuyến livestream lần thứ 10, ẩn ý trong lời nói của Hạ Trì chính là tôi và gã sẽ còn cơ hội tiếp xúc lẫn nhau trong thời gian tới. Vậy trong lần livestream này, liệu tôi và gã có thể gặp nhau trong mộng lần nữa hay không? Bất quá, lần này mình sẽ bước vào giấc mộng của Diệp Băng. Hẳn là bọn họ sẽ không thể đi vào mới đúng chứ nhỉ?” Dù thầm nghĩ thế, nhưng lại có một nghi hoặc khác xuất hiện. Vì sao địa phương mà Diệp Băng và Hạ Tình Chi miêu tả lại giống nhau đến như vậy? Chẳng lẽ, tầng Nhạt nhẽo và tầng Trung dung là dựa theo trí nhớ của mỗi người mà cấu tạo thành, trong khi tầng Thâm sâu lại là một thế giới chung cho tất cả?

“Cao Kiện...” Giọng nói đầu dây bên kia ngắt ngang mạch suy nghĩ của tôi.

“Sao thế?” Tôi thuận miệng đáp lời. Trong khoảnh khắc này, cuộc đối đáp hiện tại không khác gì tình cảnh của 5 năm về trước cả.

Diệp Băng do dự một lát, đè nén thật lâu, rốt cuộc mới nói một câu cuối cùng:

- Anh đừng tới tìm em. Kỳ thật, cơ bản là nơi này chẳng có lối ra ngoài đâu.

Tút tút tút...

Cuộc gọi đã bị ngắt máy; âm thanh tú tút vang vọng khắp cả phòng, phảng phất mang theo một cảm xúc bất lực nào đó.

Tính tong....

Cuộc gọi đã kết thúc, tin nhắn thông báo nhiệm vụ của Âm Gian Tú Tràng vừa lúc được gửi vào hộp thư SMS.

****************

[Những ký ức bị lãng quên chất đống cùng một chỗ, lên men thành cái thế giới kỳ quái vô tận này. Tại đây, bạn sẽ có thể chứng kiến những hồi ức dơ bẩn nhất, tàn khốc nhất, những thứ mà con người không hề muốn đối mặt lại. Cuối cùng, bạn sẽ bị trầm luân, hóa thành một bộ phận của nơi đáng ghê tởm này.]

[Suy nghĩ rõ ràng đi! Nếu muốn tiến vào, trước tiên hãy đặt hy vọng lại bên ngoài cửa!]

[NHIỆM VỤ LIVESTREAM: Vào nửa đêm, lúc rạng sáng, tiến vào giấc mộng của Diệp Băng.

Điều kiện hoàn thành nhiệm vụ: Thoát khỏi giấc mộng đó.]

[NHIỆM VỤ TÙY CHỌN 1: Mang ý thức chủ đạo của Diệp Băng ra khỏi giấc mộng: + 10 điểm.]

[NHIỆM VỤ TÙY CHỌN 2: Xử lý được bố cục do Phật Thiện Ác chuẩn bị trong giấc mộng: +10 điểm.]

[NHIỆM VỤ TÙY CHỌN 3: Giết chết một con Ác mộng: +10 điểm.]

[NHIỆM VỤ TÙY CHỌN 4: Giết chết kẻ phản bội: +20 điểm, + 01 lần miễn trừ livestream.]

[NHIỆM VỤ TÙY CHỌN 5: ?????]

[Lưu ý: Chức năng gọi điện thoại nhờ trợ giúp của Âm Gian Tú Tràng đã được kích hoạt... Cuộc gọi đầu tiên là miễn phí; những cuộc gọi tiếp theo: 10 điểm/cuộc gọi.]

****************

Sau khi xem xong tin nhắn nhiệm vụ từ Tú Tràng gửi đến, tôi cảm giác rối rắm một hồi lâu. Nhiệm vụ livestream lần này đã mang đến một cảm giác cực kỳ lạnh lẽo trong lòng.

Dường như tại một góc khuất hẻo lánh nào đó, vẫn luôn có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào từng cử động của tôi.

“Cơ thể của mình đang bị thương nặng, thế là bọn họ lập tức công bố nhiệm vụ livestream trong giấc mơ à? Nhưng nếu làm vậy, Âm Gian Tú Tràng sẽ đạt được lợi ích gì?” Tôi bèn đọc lại nội dung về hàng loạt các nhiệm vụ tùy chọn. Nhiệm vụ tùy chọn thứ 2 là bảo tôi xử lý bố cục mà Song Diện Phật đã bày bố trong giấc mơ, còn nhiệm vụ thứ 4 kêu tôi giết chết kẻ phản bội. Thoạt nhìn, đây đều có liên quan đến Âm Gian Tú Tràng; nhưng khi suy nghĩ kỹ lại, trong lòng tôi lại nảy sinh một cảm giác vô cùng quỷ dị. Kiểu như, có một mùi vị âm mưu nào đó đang diễn ra quanh đây.

“Hàng loạt các thế lực lại tổ chức sống mái một phen trong giấc mơ ư? Vấn đề này vượt khỏi khả năng tưởng tượng của mình rồi!”

Cầm điện thoại di động của Âm Gian Tú Tràng trong tay, vừa đẩy cửa buồng vệ sinh ra, tôi đột ngột chạm mặt với một gã có vóc người cao gầy ngay tại đó.

“Bác sĩ Sở? Anh không đi ăn tối cùng mấy người kia à?” Tôi lạnh lùng cất điện thoại di động vào túi, nhíu mày đánh giá người đàn ông trước mắt. Gã đang đứng thẳng, đối diện với tấm gương phía trước; hốc mắt của gã hõm sâu vào, nhưng tận cùng trong đáy mắt lại lóe ra một điểm sáng nào đó.

“Nói chuyện điện thoại xong rồi à?” Gã đăm chiêu xoay người, giở giọng đầy sự nô đùa: “Tôi đoán người đang ngồi trong buồng vệ sinh cuối cùng chính là cậu. Quả thật, đây là thói quen của cậu ư?”

“Buồng vệ sinh cuối cùng? Thói quen?” Tôi híp mắt lại, bỗng nhiên nhớ ra một vài chi tiết nhỏ. Trong buổi livestream lần thứ 2 tại trường trung học Tân Hỗ, tôi cũng từng trốn vào gian phòng vệ sinh cuối cùng của tòa nhà thí nghiệm; mà lần livestream thứ 11, lúc ở ga tàu điện ngầm, tôi cũng trốn vào buồng vệ sinh cuối cùng. Trên thực tế, ngay cả bản thân tôi cũng không nhận ra mình có thói quen này.

“Cậu thích ẩn nấp ở vị trí sâu nhất trong bóng tối - điều này chứng tỏ rằng, tính cách của cậu tràn ngập nỗi hoài nghi. Mỗi giây mỗi phút, cậu đều có cảm giác xung quanh mình đầy sự nguy hiểm. Đây không phải là thói quen mà một người bình thường nên có.” Gã cao gầy vẫn để hai tay trong túi áo khoát, trong khi gương mặt lại để lộ ra một nụ cười mỉm khó hiểu.

“Do trùng hợp thôi mà.”

Tôi sải bước, nhanh chóng tiến đến cửa ra vào. Lúc đi ngang qua Sở Môn, gã đột nhiên thì thào một câu.

“Cứ 3 ngày 1 lần! Tối nay, cậu định đi vào giấc mơ của cô gái kia để quay livestream à?”

Đang nhấc chân khỏi mặt đất để bước đi, ấy thế mà tôi lại kinh ngạc đến mức khiến cả cơ thể cứng đờ như bị trời trồng. Ngay lập tức, tôi chậm rãi xoay đầu lại: “Anh từng xem qua livestream của tôi ư?”

Mãi đến lúc này, gã cao gầy mới nở một nụ cười cực kỳ vui vẻ: “Cậu đoán xem?”

Đứng ngay cửa ra vào, hàng loạt ý niệm chợt lóe lên trong tích tắc. Thật ra, từ lúc gã cao gầy này thay đổi quyết định, đồng ý cứu Diệp Băng, tôi đã từng có một vài suy đoán xác thực.

Nhưng trong ký ức của tôi, người khán giả duy nhất có kiến thức chuyên nghiệp về các giấc mơ lại không phù hợp với hình tượng của gã cao gầy này: “Anh có thể nói cho tôi biết là anh từng dùng ID nào không?”

“Ha ha ha, tôi cứ tưởng là cậu vừa nhìn thì có thể nhận ra ngay ấy chứ!” Gã cao gầy nhìn vào gương, quan sát ảnh phản chiếu của tôi và gã, sau đó nhanh chóng nói: “Tôi là Sở Môn, có tên tiếng Anh là Fantasy. Cậu cũng có thể gọi tôi là Chuyên gia Ký ức Fantasy, Chuyên gia Cấu trúc Giấc mơ Fantasy, hoặc cũng có thể gọi là Bậc thầy Thôi miên Fantasy.”

“Quả thật là anh?”

Bậc thầy Thôi miên Fantasy là người mà tôi từng trao đổi cùng trong lúc quay livestream lần thứ 5, khi bước vào bên trong giấc mơ của Hoàng Tuyết. Không những thế, bộ lý luận về phân tầng các giấc mơ cũng là do gã đưa ra đấy.

“Chờ đã! Lần livestream đó, có khán giả khác từng nghi ngờ trình độ học vấn của anh. Anh còn bảo với người ta rằng, anh đã hành nghề trong suốt 31 năm, kinh nghiệm cực kỳ phong phú.” Tôi hồ nghi nhìn gã: “Nhưng hôm nay khi bác sĩ Diêm giới thiệu anh, gã nói anh chỉ mới 31 tuổi mà thôi. Về kẽ hở này, anh giải thích thế nào?”

Đây cũng là lý do mà tôi không thể xác định được đây chính mà Mr. Fantasy trước đó.

“Thật ra cũng không có gì! Tôi được sinh ra ở bệnh viện tâm thần. Mẹ tôi là một nhà vật lý học bị tâm thần phân liệt và hoang tưởng nghiêm trọng. Vì vậy, cậu có thể thừa nhận rằng, tôi bắt đầu nghiên cứu y học lâm sàng từ lúc còn trong bụng mẹ. Do đó, tôi nói mình đã hành nghề suốt 31 năm thì có gì là sai?”

Nói xong, Sở Môn bắt đầu chỉnh trang lại bộ dáng xốc xếch của mình và mái tóc dài đã lâu chưa được cắt tỉa, “Mà đừng đề cập đến mấy vấn đề khác nữa! Thật ra, tôi đã xem hết tất cả những kỳ livestream của cậu, không bỏ sót bất cứ một buổi nào. Và cũng vì vậy, tôi vẫn luôn thắc mắc một điều, một điều mà tôi cứ suy nghĩ mãi nhưng vẫn không thể tự tìm ra lời giải đáp được.”

 

1.10731 sec| 2444.742 kb