Biểu cảm của Từ Xuân Thâm trở nên vi diệu, có chút bất đắc dĩ đỡ trán: “Anh cho rằng vấn đề này chúng ta đã sớm đạt thành nhận thức chung rồi?”
Khi còn là Thanh Đế, anh đã từng sử dụng linh lực của bản thân để thúc giục Bánh Bao Thịt nảy mầm. Trong cơ thể Bánh Bao Thịt có sức mạnh của anh, nên trong tiềm thức mới cảm thấy gần gũi với anh, vì thế ngay khi vừa gặp anh đã gọi anh là mẹ.
Về phần Dương Tam, khi cô vừa xuất thế trong cơ thể cũng có lượng linh lực thuần túy gần gũi với Thanh Đế. Nhưng vào thời điểm đó, vì muốn khôi phục thực lực nên anh không hề ngủ say mà lựa chọn chuyển thế, thuận tiện rèn luyện thêm một chút. Hơn nữa sau khi Dương Tam có ký ức lúc nào cũng chỉ mãi mê ăn uống, đi khắp nơi tìm kiếm mỹ thực nên lực lượng trong cơ thể tương đối hỗn tạp.
Dương Tam chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội: “Vậy thì khẳng định là anh đã lừa sư phụ, sư phụ sẽ không gạt em!”
Cô vô cùng tín nhiệm sư phụ nhà mình.
Từ Xuân Thâm cứng họng, một lần nữa kéo lại đề tài nói chuyện: “Em đã nhìn thấy những gì?”
Dương Tam rũ mắt xuống: “Em nhìn thấy mỗi thế giới đều có Kiến Mộc.”
Không phải là cái cây đã bị chém kia mà là Kiến Mộc vừa mọc ra.
Sắc mặt Từ Xuân Thâm trở nên ngưng trọng, anh cần phải quay lại Thiên Đình một chuyến. Ánh mắt anh dừng lại trên chiếc quả be bé trên đỉnh đầu Dương Tam, không nhịn được phỏng đoán: Thời khắc quả này hoàn toàn trưởng thành liệu có phải cũng là lúc Dương Tam trở thành Kiến Mộc hay không?
Dương Tam cũng đang suy nghĩ về vấn đề này, lúc trước cô suy nghĩ cả trăm ngàn lần cũng không hiểu tại sao sư phụ lại lấy nội đan của cô đưa cho Bánh Bao Thịt, nên cô mới hiểu lầm thằng nhóc kia còn con riêng của sư phụ. Bây giờ, sau khi nhìn thấy những mảnh vỡ của tương lai, cô đại khái đoán được vài phần.
Hẳn là sư phụ không hy vọng cô trở thành Kiến Mộc. Giữa cô và Bánh Bao Thịt, sư phụ đã lựa chọn giữ lại cô. Rốt cuộc một bên là đồ đệ đã theo sát bên mình mấy ngàn năm, một bên chỉ là cái mầm nhỏ ngủ say li bì, sư phụ lựa chọn như vậy cũng không có gì ngạc nhiên.
Nhưng cô là chị, nào có chuyện đẩy mọi chuyện cho em trai cơ chứ. Làm lão đại vốn dĩ nên che chở cho tiểu đệ mới đúng.
Phi phi phi, cứ nói như cô nhất định sẽ trở thành Kiến Mộc vậy. Dù là cô hay Bánh Bao Thịt đều không muốn trở thành Kiến Mộc, chẳng may lại bị chém thêm một lần nữa khẳng định sẽ rất đau a. Sau khi bị chém nói không chừng thân thể còn bị người ta lấy đi làm tủ quần áo và giường nằm, hơn nữa còn có khả năng bị ăn.
Nghĩ đến kết cục kia, Dương Tam liền cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc. Cô âm thầm nói với bản thân mình: Cô không ngu ngốc đến mức biến thành Kiến Mộc. Đây lại chẳng phải việc gì tốt. Hiện tại cô đã đạt tu vi Chuẩn Thánh, cứ tung tăng vui vẻ nhảy nhót như trước. Như vậy hẳn là có thể tiến thêm một bước, sau khi trở thành Thánh Nhân thì liệu có khả năng biến thành Kiến Mộc hay không?
Gương mặt Dương Tam tràn ngập khổ sở, hít hít mũi, nước mắt lưng tròng: “Em không có cách nào trở thành Thánh Nhân.”
Từ Xuân Thâm thật không biết nên nói thế nào, theo lời cô nói thì trở thành Thánh Nhân là chuyện dễ như ăn cơm. Trong lòng anh vô cùng rối rắm, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài nhẹ nhàng.
“Dương Tam, hay là trong khoảng thời gian này chúng ta ăn ít một chút nhé.”
Bắt một người tham ăn không được ăn quả thật chính là khổ hình lớn nhất.
Dương Tam bùng nổ: “Quả nhiên anh không muốn nấu ăn!”
Dương Tam nhìn cây ăn quả trước mặt liền có chút hối hận. Lúc trước sau khi cãi nhau với Từ Xuân Thâm cô liền chạy về núi Cửu Nguy. Kỳ thật Từ Xuân Thâm cũng là vì muốn tốt cho cô, nhưng lúc ấy tính tình cô ương bướng, được đằng chân lâng đằng đầu lập tức nổi giận.
Sống mà không thể thưởng thức mỹ thực đúng là không còn gì thú vị. Cũng là do Từ Xuân Thâm quá dung túng cô khiến tính tình cô trở nên đỏng đảnh như vậy.
Dương Tam không nhịn được bắt đầu tự kiểm điểm một chút.
Cô ngồi dưới đất, rối rắm nhổ vài cọng cỏ. Cô có nên xin lỗi hay không nhỉ? Dù sao lần này thật sự là do cô đuối lý, cô cũng không phải kiểu đại yêu sĩ diện đến chết cũng không chịu xin lỗi. Bất quá nếu chỉ nói xin lỗi ngoài miệng thì đúng thật là chẳng có chút thành ý gì cả, cô vẫn nên tìm một món quà để bồi thường thì hơn.
Trong mắt cô, lễ vật có thể lên được mặt bàn chỉ có bàn đào và nhân sâm, đáng tiếc hai thứ này đều đã bị cô ăn sạch.
Ánh mắt Dương Tam dừng lại trên cái cây không nở nổi một nụ hoa này, hận sắt không thể rèn thành thép, cho mày nhiều thứ tốt như vậy sao lại không biết cố gắng một chút hả? Dù chỉ nở một bông hoa cho cô chút hy vọng cũng được. Nếu cái cây này ra hoa kết quả thì cô còn có thể mượn hoa hiến Phật.
Tuy rằng cây nhân sâm của sư phụ phải mất chín ngàn năm mới kết quả, nhưng cái cây này luôn được nuôi dưỡng bằng máu của cô và Từ Xuân Thâm, hơn nữa còn thường xuyên dùng Cam Lộ tưới tắm, như thế nào cũng nên lớn nhanh một chút. Hai người bọn họ, một người là Thanh Đế chưởng quản quá trình sinh trưởng của vạn vật, một người lại là hậu duệ của Kiến Mộc.
Cái cây này tựa hồ cảm thấy có chút nguy cơ, thân thể run rẩy, cành lá xum xuê hướng về phía đỉnh đầu Dương Tam giúp cô che nắng, nhìn rất giống như đang nịnh nọt. Đây quả thật là hình tượng chân chó…
Dương Tam thu hồi tầm mắt, cuối cùng vẫn lựa chọn gọi điện cho Hà Nhất Phàm. Hà Nhất Phàm không chỉ là người đại diện của Từ Xuân Thâm mà còn là người bạn thân nhất của anh, chắc chắn biết rõ anh yêu thích cái gì.
“Cô muốn biết thứ mà Từ Xuân Thâm thích à? Cậu ấy rất thích những chậu hoa hiếm thấy, ừm… ít nhất là trước kia luôn như vậy.”
Sau khi biết được đáp án từ chỗ Hà Nhất Phàm, Dương Tam càng thêm rối rắm. Thanh Đế kiến thức rộng rãi, dường như không có loài thực vật nào mà anh chưa nhìn thấy qua.
Điều này quả thật là đang làm khó cô.
Dương Tam hỏi tiếp: “Trừ cái này ra thì sao?”
Giọng nói mang theo ý cười của Hà Nhất Phàm truyền đến: “Cậu ấy còn thích cả cô nữa.”
Sau khi cúp điện thoại, Dương Tam vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này. Bất tri bất giác trời đã về đêm. Cô ngẩng đầu nhìn lên sao trời, theo bản năng tìm kiếm vị trí của Tuế Tinh. Tuế Tinh là tòng tự tinh của Thanh Đế.
Dương Tam nhìn ngôi sao ảm đạm, trong lòng khẽ động, cô biết nên tặng anh quà gì rồi!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo