Dương Tam thu lại mảnh nhỏ Lạc Thư, nhìn về phía Đường Ngộ, sau đó ánh mắt cô không nhịn được bị phần đầu của hắn hấp dẫn. Mí mắt cô giật giật, mái tóc vốn đen tuyền của Đường Ngộ trực tiếp trọc một mảng lớn, hơn nữa còn ở chính giữa, đúng là mái tóc Địa Trung Hải điển hình.

Má ơi, dù là người có giá trị nhan sắc cao như Từ Xuân Thâm cũng không đỡ nổi tạo hình Địa Trung Hải này a! Càng miễn bàn người này lại là Đường Ngộ.

Dương Tam rất muốn cười, cô liền bấm tay tính toán một chút. Bởi vì không có Lạc Thư quấy nhiễu, nên lúc này thiên cơ hiện ra rõ ràng. Đường Ngộ đã sử dụng Lạc Thư rất nhiều lần nhưng thọ mệnh chỉ giảm mất mười năm, ít hơn dự đoán của cô khá nhiều.

Xem ra Lạc Thư còn phúc hậu hơn cô nghĩ, ngay từ đầu chỉ thu một chút thù lao là tóc. Hẳn là sau khi thu một phần tóc mới có thể vận dụng căn nguyên sinh mệnh.

Cô dùng biểu tình thương hại nhìn thoáng qua Đường Ngộ đang không hay biết gì, phải sử dụng Lạc Thư nhiều thế nào mới bị trọc đầu đến mức này cơ chứ. Tạo hình này cũng xem như gián tiếp đoạn tuyệt sự nghiệp của Đường Ngộ với giới giải trí. Cô hoàn toàn không cần ra tay thì hắn ta đã gặp phải báo ứng.

Sau khi thuận lợi lấy được mảnh nhỏ Lạc Thư, Dương Tam liền “có lòng tốt” nhắc nhở Đường Ngộ: “Anh hãy bảo trọng thân thể thật tốt, sống lâu thêm mấy năm nữa, miễn cho sau khi chết đi lại phải chịu tội ở địa phủ.”

Đường Ngộ có chút mờ mịt ngẩng đầu, hắn không giết người phóng hỏa, nhiều nhất cũng chỉ là ngáng chân người ta mà thôi, chẳng lẽ như vậy cũng bị đày xuống mười tám tầng địa ngục hay sao?

Dương Tam nói: “Ngẩng đầu ba thước có thần linh, anh thật sự nghĩ rằng chuyện mình bôi đen Mạnh Bà không một ai hay biết à? Nói không chừng bây giờ Mạnh Bà đang ngồi với Diêm Vương xem qua những kiếp mà anh đã luân hồi đấy.”

“Mạnh Bà không mang thù nhưng Diêm Vương và đầu trâu mặt ngựa thì khác.” Cô nhìn về phía Đường Ngộ lộ ra nụ cười điềm mỹ:

“Nên anh phải cố gắng sống sót nhé.”

Sắc mặt Đường Ngộ xanh mét, môi run run, không thể tin nhìn về Dương Tam. Là ý tứ hắn đang hiểu đúng không? Ý của Dương Tam, vị kia chính là Mạnh Bà nấu canh ở địa phủ? Chuyện này… chuyện này sao có thể?

Nghĩ đến bản thân đã thật sự đắc tội với Thần Minh, Đường Ngộ liền không thể nào khống chế mà run rẩy. Tại thời điểm này, những tự tin, hy vọng trước đây của hắn đều bị nghiền nát thành cặn bã. Hắn theo bản năng muốn cầu xin tha thứ, nhưng vừa ngẩng đầu đã không còn nhìn thấy thân ảnh của Dương Tam.

Trong suốt nửa quảng đời còn lại, suốt ngày hắn đều phải sống trong sợ hãi. Cái này gọi là dao cùn nhưng vẫn có thể cắt thịt.

Sau khi thành công đe dọa Đường Ngộ một phen, tâm tình của Dương Tam vô cùng thoải mái, thêm vào đó cô còn thu được một mảnh vỡ Lạc Thư. Dù sao đồ vật cũng đã nằm trong tay cô, dù là Nữ Oa nương nương ra mặt cũng không thể lấy về được.

Cô nói lại tin tốt này cho Từ Xuân Thâm, anh liền hiểu rõ: “Hóa ra là Lạc Thư.”

Tuy rằng Lạc Thư này không hoàn chỉnh nhưng vẫn có thể thông qua nó nhìn trộm được không ít thiên cơ. Bị đánh bại bởi Lạc Thư đúng là không oan chút nào.

Dương Tam nói: “Trước khi luyện pháp khí chúng ta thử dùng nó một chút xem sao, em chưa từng sử dụng qua Tiên Thiên Linh Bảo bao giờ.” So với chuyện nhìn thấy thiên cơ, cô càng có hứng thú hơn với việc sử dụng Tiên Thiên Linh Bảo. Dù gì số lượng Tiên Thiên Linh Bảo cũng không nhiều lắm, muốn sờ một chút cũng khó khăn.

Từ Xuân Thâm ngẩng đầu nhìn trời, tuy rằng đây chỉ là một mảnh vụn Lạc Thư, nhưng dù thế nào nó cũng là Tiên Thiên Linh Bảo, kết quả Dương Tam lại không hề do dự lấy đi luyện chế pháp khí, đúng là không phải phá của bình thường. Bất quá nhớ lại lúc trước Dương Tam cũng thường dùng Công Đức chi khí như gia vị nấu ăn, anh liền cảm thấy đây mới thật sự là Dương Tam.

Dương Tam rót linh lực của mình vào bên trong Lạc Thư để thúc giục nó.

Trong cuộc đời mỗi người đều sẽ có rất nhiều ngã rẽ nhân sinh, chỉ cần rẽ sai đường là có thể thay đổi cả tương lai của bản thân. Lạc Thư có thể nhìn thấy tất cả mọi khả năng. Bất quá người bình thường giống như Đường Ngộ cùng lắm chỉ có thể nhìn thấy một khả năng mà thôi. Hiển nhiên hắn đã xem khả năng này như tương lai của chính mình, hoàn toàn tin nó là thật.

Dương Tam khép mắt lại, trước mắt cô liền hiện ra vô số mảnh nhỏ, khiến người ta nhìn vào liền cảm thấy có chút váng đầu.

Cô không định xem trước tương lai của bản thân mình - bởi vì khám phá tương lai là một lạc thú. Cô cũng không xem trước tương lai của những người thân quen, chỉ đơn giản dùng Lạc Thư để xem tương lai của thế giới này mà thôi. Tốt xấu gì cũng phải biết nó có bị hủy diệt hay không? Nếu bị hủy diệt, cô sẽ bán hết nhà đất, kịp thời ngăn chặn tổn hại. Nghĩ đến điểm này, Dương Tam vốn chỉ muốn dạo chơi liền bắt đầu trở nên nghiêm túc.

Cô ngưng thần quan sát, nắm bắt những quầng sáng có thể nhìn thấy, vô số mảnh vỡ tương lai đều phản chiếu bóng dáng của cùng một cái cây.

Cây cao chót vót, thân cây có màu tím, quả màu vàng, nở ra từng đóa hoa màu đen. Có cây lớn lên trong dung nham, lại có cây xuất hiện sau khi thủy triều rút xuống.

Vô luận là thế giới nào cũng đều có sự hiện diện của Kiến Mộc, phảng phất như vận mệnh chú định.

Trong lòng Dương Tam nhảy dựng, theo bản năng tìm kiếm thân ảnh của cô cùng Bánh Bao Thịt.

Ở thế giới thứ nhất, cô dựa vào bên dưới tàng cây ngủ ngon lành. Không hề nhìn thấy Bánh Bao Thịt

Ở thế giới thứ hai, cô ngồi trên tán cây Kiến Mộc, bàn tay vươn ra như đang muốn bắt lấy ngôi sao trên bầu trời. Ở đây cũng không tìm thấy Bánh Bao Thịt.

Ở thế giới thứ ba, Bánh Bao Thịt đang bày một đống thứ ăn bên cạnh cái cây, trong tay còn cầm một nén nhang.

Ở thế giới thứ tư…

Nhìn qua vô số thế giới, giữa cô và Bánh Bao Thịt chỉ có duy nhất một người có thể tồn tại.

Đầu Dương Tam chợt tê rần, những vầng sáng vốn đang vờn quanh cô liền biến mất. Không nhìn thấy những mảnh nhỏ tương lai kia đâu nữa.

Những quang hoa lưu chuyển của mảnh vụn Lạc Thư đã mất đi ánh sáng nên không thể xem tiếp được nữa.

Sắc mặt Dương Tam tái nhợt, vận mệnh chú định giữa cô và Bánh Bao Thịt sẽ có một người trở thành Kiến Mộc.

Cô ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt lo lắng của Từ Xuân Thâm, ngơ ngẩn nói: “Hóa ra Bánh Bao Thịt thật sự không phải con riêng của anh.”

Có thể trở thành Kiến Mộc chắc chắn là em trai ruột của cô!

0.80668 sec| 2393.906 kb