Hiện giờ, bất kỳ lúc nào Từ Xuân Thâm cũng sẽ xuống bếp nấu ăn cho cô, đương nhiên Dương Tam sẽ không chấp nhận sự tạm bợ. Cô lại không phải Bánh Bao Thịt thứ gì cũng muốn ăn. Mấy món ăn mà Đường Ngộ làm trông cũng tương đối đẹp mắt, nhưng có lẽ là do tâm tư của hắn đều dùng để tính kế người khác nên hương vị cũng bị ảnh hưởng, trong mắt Dương Tam nó chẳng khác gì thức ăn cho heo cả.
Mặt Đường Ngộ cứng lại, trong ngực có một lửa vô hình bốc lên. Từ nhỏ hắn đã rất có thiên phú ở phương diện nấu nướng, thậm chí các fan hâm mộ của hắn còn nguyện ý dùng một vạn tệ để được ăn một ngọn bông cải xanh do chính tay hắn nấu. Thế nhưng món ăn của hắn trong mắt Dương Tam lại bị xem như cám lợn. Điều này khiến hắn không thể nhẫn nhịn.
Tay hắn nắm chặt thành quyền: “Từ đại thần xuống bếp chẳng qua chỉ là dạo chơi mà thôi, tôi nghĩ trù nghệ của mình không hề thua kém anh ấy.”
Hắn không nhịn được hoài nghi Dương Tam chạy đến đây là để đả kích hắn, chơi trò mèo vờn chuột. Nếu không phải vì trù nghệ của hắn, nửa đêm nửa hôm cô còn chạy đến đây để làm gì? Đừng nói với hắn là chỉ đến đây để nói chuyện thôi nhé.
Dương Tam không chút để ý, không vui nói: “Trù nghệ của anh mà so sánh với Từ Xuân Thâm chính là đang vũ nhục anh ấy.” Da mặt người này cũng quá dày a.
Trong lòng Đường Ngộ bốc hỏa, nhưng trên mặt chỉ có thể bày ra dáng vẻ ôn hoa: “Đây hẳn là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, đúng không Dương đại sư.”
Dương Tam cũng đã từng gặp qua Tây Thi, vị kia đích thực là một đại mỹ nhân khó quên. Cô suy nghĩ một chút, nói: “Tôi cảm thấy anh ấy còn đẹp hơn cả Tây Thi.”
Từ Xuân Thâm phù hợp với gu thẩm mỹ của cô hơn, hơn nữa anh còn rất mỹ vị.
Đường Ngộ không đâu lại bị ụp một đống cẩu lương, trong lòng khó chịu tới cực điểm, hắn nói thẳng vào vấn đề: “Không biết Dương đại sư đêm khuya đến đây là có chuyện gì quan trọng sao?”
Hắn cường điệu hai chữ “đêm khuya”.
Dương Tam nhẹ nhàng bâng quơ nói: “À, xem anh khó chịu như vậy nên tôi đến bồi thêm một đòn.”
Lý do này không những vừa đơn giản vừa thô bạo mà còn vô cùng hợp tình hợp lý, phảng phất như chỉ lại đây chào hỏi một tiếng mà thôi.
“Đừng nói đùa, tôi không biết đã đắc tội ngài ở đâu, hai chúng ta cũng vừa gặp mặt lần đầu trong chương trình này mà thôi.” Sắc mặt Đường Ngộ cũng dần lạnh xuống, hiện tại hắn đã hiểu rõ người trước mặt không hề có ý tốt.
Giây tiếp theo, Dương Tam vốn đang ngồi trên sô pha liền xuất hiện trước mặt hắn, Đường Ngộ theo phản xạ có điều kiện muốn lui về phía sau một bước. Nhưng tốc độ của hắn còn kém xa Dương Tam rất nhiều, tay cô trực tiếp xuyên qua ngực hắn.
Đường Ngộ mở to hai mắt nhìn chằm chằm, rõ ràng hắn nhìn thấy Dương Tam thọc tay vào ngực mình nhưng lại không hề cảm thấy đau đớn, thậm chí còn không hề thấy máu. Chẳng lẽ hắn đang gặp ảo giác sao?
Dương Tam lấy ra đồ vật được giấu trong cơ thể của Đường Ngộ, thứ kia nhìn giống như một chiếc mai rùa rách nát, mặt trên mơ hồ có thể nhìn thấy một chữ Lạc, nét chữ tràn ngập hương vị cổ xưa. Hoa văn xung quanh mang đến cảm giác hồn nhiên thiên thành, nhưng chỉ một cái liếc mắt liền khiến người ta có cảm giác hoa mắt váng đầu.
Khi nhìn thấy thứ này Dương Tam liền hiểu rõ.
Lạc Thư - Tiên Thiên Linh Bảo có thể suy đoán được huyền cơ của Thiên Đạo, khó trách lấy tu vi của cô và Từ Xuân Thâm đều không thể bấm đốt tay tính toán ra lai lịch của Đường Ngộ, rốt cuộc Lạc Thư mới là Đại Ngưu trong nghề, bọn họ chỉ là múa rìu qua mắt thợ đương nhiên là sẽ gặp phải trắc trở.
Hóa ra bàn tay vàng của Đường Ngộ lại là Lạc Thư a. Hai ngày nay cô cũng điều tra một chút tình huống của Đường Ngộ, biết hắn đã mang tiền đầu tư vào vài công ty không hề có danh tiếng. Hẳn là hắn đã nhìn thấy gì đó từ Lạc Thư này
Bất quá Lạc Thư này không phải là Tiên Thiên Linh Bảo hoàn chỉnh, chỉ là một mảnh nhỏ ở trung tâm mà thôi.
Rất tốt! Thứ này rất thích hợp để luyện chế pháp khí, cô cũng không cần phải vất vả tìm kiếm Vũ Quang Thần Thủy. Đúng là đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công.
Nửa năm trước, bởi vì Đường Ngộ ngấp nghé bạn gái của người khác nên bị đương sự tìm đến cửa hung hăng đánh cho một trận, mặt mũi bầm dập.
Khi hắn ta ngã lăn trên đất, bàn tay hắn không cẩn thận đã bị Lạc Thư này cứa bị thương, do đó nó cũng thuận lợi tiến vào cơ thể hắn. Đường Ngộ cũng đã thông qua mảnh nhỏ Lạc Thư này nhìn thấy được rất nhiều chuyện xảy ra đứt quãng ở tương lai.
Dựa vào điểm này, Đường Ngộ liền kết bạn với một vài người tương lai sẽ trở thành đại nhân vật, lại sử dụng chút thủ đoạn để lọt vào mắt xanh của người đại diện kim bài tương lai - chị Phương, được chị ta chiếu cố nên đã có được không ít tài nguyên. Nhưng từ sau khi tham gia chương trình [Tử Cấm Đỉnh], sự nghiệp của hắn không còn thuận buồm xuôi gió như trước.
Chị Phương bị bắt, đại ngôn lúc trước chú ý đến hắn cũng im hơi lặng tiếng, tuy rằng nội tâm Đường Ngộ lo lắng nhưng không đến mức mất đi lý trí. Bởi vì hắn ý thức được bản thân vẫn còn quân át chủ bài. Dù đối mặt với Dương Tam cũng không hề sợ hãi.
Nhưng quân át chủ bài trong mắt hắn lại bị Dương Tam dễ như trở bàn tay cầm đi.
Khóe mắt Đường Ngộ như muốn nứt ra: “Trả lại cho tôi! Trả vật kia lại cho tôi!”
Sau khi mảnh vỡ Lạc Thư rời khỏi cơ thể, hắn lập tức cảm giác được cơ thể đã trở nên hư nhược, bịch một tiếng liền ngã xuống sàn nhà, trong tay chỉ chụp được không khí. Nếu không phải Dương Tam đã thiết lập một kết giới ở đây, e rằng động tĩnh nãy sẽ làm kinh động đến người sống ở tầng dưới.
Dương Tam nhẹ nhàng vuốt ve mảnh nhỏ Lạc Thư, ngữ khí bình tĩnh: “Ngay cả thứ này anh cũng không biết nó là cái gì, vậy mà còn không biết xấu hổ tự nhận là của mình.”
“Hẳn là đến bản thân anh cũng không biết, mỗi một lần anh vận dụng thứ này đều phải trả một cái giá rất đắt, cái giá này bình thường đều là căn nguyên sinh mệnh.” Cô không nhịn được rung đùi đắc ý, thật sự cho rằng trên đời này còn có miếng bánh ngọt từ trên trời rơi xuống hay sao? Nếu Đường Ngộ có chút tu vi thì cũng thôi, cố tình hắn chỉ là một người thường, không có pháp lực bảo hộ nên chỉ có thể thiêu đốt sinh mệnh của chính mình.
Bản thân Lạc Thư không phải là loại pháp khí tà ác, nếu đổi lại là thứ khác, chỉ e là bây giờ đã bị nuốt đến cả da lông cũng không còn. Hiện tại, Đường Ngộ lập tức trở nên suy yếu, nguyên nhân là vì Lạc Thư đã rời khỏi thân thể hắn.
“Không có khả năng.” Sắc mặt Đường Ngộ xám như tro tàn, dù hắn không ngừng nỉ non lời này trong đầu nhưng cũng thống khổ ý thức được Dương Tam không hề lừa hắn - sự suy yếu trong cơ thể hắn không thể nào gạt người. Đây đâu phải là bàn tay vàng, căn bản nó chính là bùa đòi mạng.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo