Dương Tam cân nhắc trong lúc thi đấu sẽ quan sát Đường Ngộ kia nhiều thêm một chút.

Rất nhanh đồng hồ đã điểm ba giờ, chương trình bắt đầu bấm máy ghi hình. Bởi vì có sự tham gia của Từ Xuân Thâm và Dương Tam, nên tổ chương trình liền dành ra một đoạn thời gian nhỏ để giới thiệu những thành viên trong ban giám khảo.

Chờ đến khi camera quay về phía bốn tuyển thủ của ngày hôm nay, Vi Hộ liền nói với vẻ mặt hận rèn sắt khôn thành thép: “Ngày thường cô cơ linh thế nào, sao lại tự tìm cho bản thân một người như vậy?” Không sợ sau này bị quản đến da đầu tê dại à?

Dương Tam liếc mắt nhìn hắn, nể tình hai người lúc trước thường cùng nhau tìm kiếm thức ăn ngon, cô tốt bụng nhắc nhở Vi Hộ một câu:

“Anh ấy đã khôi phục thực lực và ký ức, nên những lời anh vừa nói nhất định đã bị anh ấy nghe thấy.”

Đối với Thanh Đế, chỉ cần anh nguyện ý, bất kỳ lúc nào cũng có thể nghe được âm thanh cách xa ngàn dặm.

Khóe miệng Vi Hộ giật giật, ngồi lại nghiêm chỉnh ngay ngắn: “Cô và hắn thật đúng là trai tài gái sắc, là cặp đôi do trời đất tác thành.”

Lúc này, ánh mắt đầy ý vị thâm trường của Từ Xuân Thâm liền hướng qua: “Quá khen.”

Vi Hộ quả thật không biết nên nói gì cho phải, chắc chắn vị này vẫn luôn nghe ngóng cuộc nói chuyện của hắn và Dương Tam! Tâm tư sao lại nhỏ mọn thế nhỉ? Nếu hắn và Dương Tam có gì đó thì đã thành đôi từ mấy ngàn năm trước!!!

Chỉ có thể nói, dù là thần tiên thì lòng dạ hẹp hòi cũng chẳng khác nào những người đàn ông bình thường cả.

Trong lòng Vi Hộ đang chửi ầm cả lên nhưng trên mặt vẫn đạm nhiên như cũ, tỏ vẻ không có biến hóa gì lớn cả.

Hai giờ kế tiếp sẽ là quá trình tìm kiếm nguyên liệu của các thí sinh, tổ chương trình sẽ dành phần lớn thời gian tập trung ghi hình bốn người bọn họ, nhóm giám khảo sẽ ở lại studio, thuận tiện quan sát mọi hoạt động của các thí sinh. Bốn màn hình lớn được đặt bên kia, bản thân việc tìm kiếm và xử lý nguyên liệu nấu ăn cũng được xem là một loại trù nghệ. Trong tình huống bình thường, vì để tránh tị hiềm với nhau, các thí sinh sẽ chia nhau ra hành động. Điều khiến Dương Tam ngạc nhiên là Mạnh Bà và Lê Hề lại đi chung với nhau.

Đương nhiên Dương Tam sẽ chú ý bạn tốt của cô hơn Đường Ngộ, hơn nữa hai cô gái đi chung với nhau cũng rất thu hút sự chú ý. Sau khi nhìn đến tướng mạo người kia, khóe miệng cô không khỏi nở nụ cười hứng thú.

Có chút ý tứ a!

Không ngờ Lê Hề với Đường Ngộ lại có quan hệ chị em!

Tính tình Lê Hề có điểm ngốc bạch ngọt, bất quá không có tâm cơ, chính là hình tượng bạch phú mỹ được gia đình bảo hộ điển hình, bởi vậy Mạnh Bà quen biết cô ấy thật sự không có điểm xấu, có lẽ là do cả hai đều ngốc bạch ngọt như nhau.

Lê Hề xoa xoa bụng, sắc mặt hồng nhuận ngày thường bây giờ đã trở nên tái nhợt không ít.

Mạnh Bà đang tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn thích hợp, thấy bạn đồng hành dừng lại liền quay đầu nhìn về phía đối phương:

“Cô làm sao vậy? Không thoải mái ở đâu sao?”

Lê Hề gật gật đầu: “Có lẽ là lúc trưa ăn chút đồ lạnh nên dạ dày không thoải mái lắm.” Do đó cô ấy vừa đi bộ vài bước liền cảm thấy có chút khó chịu.

Cô ấy xua xua tay: “Không có việc gì, cô cứ đi tìm nguyên liệu nấu ăn trước đi! Tôi chỉ cần nghỉ ngơi một chút là được.” Dù gì các cô ấy cũng đang thi đấu, không thể khiến Mạnh Bà bị liên lụy. Lê Hề nghĩ đến cái tên Mạnh Bà liền không nói nên lời. Cũng không biết người nhà cô ấy nghĩ thế nào lại đặt cái tên tùy tiện như vậy.

Mạnh Bà gật đầu, nói: “Cô cứ ngồi bên kia trước đi, chờ tôi một chút.”

Mạnh Bà trực tiếp đi đến bờ sông, mượn tổ chương trình một cái cần câu. Mấy dụng cụ như cần câu, dao phay… tổ chương trình đều đã sớm chuẩn bị từ trước.

Cô ấy thậm chí còn không cần gài mồi câu, trực tiếp quăng cần câu vào trong nước.

Trong studio.

Mọi người nhìn thấy một màn này liền bắt đầu nghị luận sôi nổi.

“Đây chẳng lẽ là học theo Khương Thái Công câu cá sao?” Một vị giám khảo không nhịn được hỏi.

“Tiểu cô nương này chung quy vẫn còn quá trẻ tuổi, suy nghĩ quá đơn giản nên mới dùng đến mánh khoé này.”

Dương Tam liếc mắt nhìn mấy người bọn họ một cái, đúng là một đám đầu đất. Mạnh Bà vốn dĩ không định câu cá ở nhân gian, nên mồi câu mà cô ấy dùng là Minh khí.

Giây tiếp theo, một đám giám khảo đang thảo luận vô cùng sung sướng liền bị vả mặt đôm đốp. Bọn họ mới không để ý đến màn hình vài phút mà dưới sông đã có một con cá cắn câu! Hình dáng của con cá kia vô cùng cổ quái, phần đầu trong suốt, thân mình màu xám, còn có đến ba con mắt.

“Từ từ, đó là cá gì vậy? Tại sao tôi lại chưa từng thấy qua?”

Mấy vị giám khảo đều tỏ ra rất hứng thú. Trước kia bọn họ cũng từng làm đầu bếp, xem như kiến thức rộng rãi nhưng chưa từng nhìn thấy qua con cá nào như thế kia. Ở sông còn có loại cá này à? Không phải là mấy loài cá bị tuyệt chủng trong sách giáo khoa đấy chứ?

Trong lòng Dương Tam hiểu rõ: Mạnh Bà đang muốn câu cá Minh Hà.

Sau khi Mạnh Bà tóm lấy đuôi cá liền có vẻ không mấy hài lòng, tiếp tục tóm lấy đuôi con cá thứ hai. Con cá thứ hai vẫn có hình dáng như cũ, nhưng lại có đến bốn con mắt.

Mạnh Bà xách hai cái đuôi cá rời đi.

Khóe miệng Dương Tam khẽ cong lên: Loại cá này chủ yếu lấy tàn hồn làm thức ăn. Cô đã từng ăn qua, hương vị cũng không tệ lắm.

Tốc độ câu cá của Mạnh Bà rất nhanh, sau khi tóm được hai con cá liền quay trở lại chỗ cũ tìm Lê Hề. Lê Hề vẫn đang ngồi đó xoa bụng, nhân viên công tác đang rót nước ấm cho cô ấy.

Sau khi Lê Hề nhìn thấy cô liền có chút kinh ngạc: “Cô câu cá thật nhanh.”

Mạnh Bà gật đầu, trực tiếp móc tròng mắt của con cá ra: “Cô ăn đi.”

Đôi mắt Lê Hề trừng to, lắp bắp nói: “Cô… cô thật sự muốn tôi ăn cái này sao?” Tuy rằng một vài loài cá có thể ăn sống, nhưng chưa từng thấy ai ăn sống mắt cá cả. Đặc biệt là loại cá kỳ lạ này, cô ấy cũng chưa từng thấy qua trong sách vở, hơn nữa không biết vì sao cô ấy lại cảm thấy tròng mắt kia giống hệt mắt người thu nhỏ.

Mạnh Bà nghiêm túc gật đầu: “Thứ này rất có lợi với thân thể của cô.”

Nếu là người khác đưa cho cô ấy mấy thứ không rõ ràng như vậy thì có đánh chết Lê Hề cũng sẽ không chạm vào. Thấy Mạnh Bà nghiêm túc như vậy, Lê Hề cũng không đành lòng phụ ý tốt của đối phương. Suy nghĩ của Lê Hề rất đơn giản, dù sao bụng cô ấy cũng đang rất khó chịu, hẳn là sẽ không tệ hơn nữa được đâu.

Vì thế cô ấy thật sự nuốt xuống. Vừa mới ăn vào, cô ấy liền hét lên một tiếng.

Không hề có mùi tanh giống như trong tưởng tượng, ngược lại còn có chút vị ngọt. Đôi mắt cô ấy tỏa sáng lấp lánh nhìn Mạnh Bà:

“Tôi có thể ăn thêm một cái nữa được không?”

Mạnh Bà cũng không còn gì để nói: “Không thể, thứ này ăn quá nhiều không tốt.”

Ngay sau đó Lê Hề liền ôm bụng kêu đau, không màng đến hình tượng chạy như bay đi tìm nhà vệ sinh. Sau khi đi vệ sinh, quả thật cô ấy cảm thấy thoải mái hơn trước rất nhiều, bụng không còn đau, chân cũng có sức hơn, không còn mềm nhũn như trước.

0.84102 sec| 2408.383 kb