Dương Tam quay đầu đi, dù là người vô tâm vô phế như cô đều không đành lòng nhìn thẳng vào cảnh tượng kế tiếp.

Thảm, thật quá thảm!

Ban giám khảo biết rõ chén canh này chắc chắn có chỗ tốt, ai ai cũng bày ra vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt bưng chén lên, ăn thịt cá trước rồi mới uống canh. Ngay sau đó, yết hầu của bọn họ giống như gặp phải kiếp nạn, đôi mắt trợn tròn. Một khắc này linh hồn bọn họ dường như đã lìa khỏi xác, thứ lưu lại ở nhân gian chỉ là thân thể vô tri mà thôi. Dương Tam hết sức bội phục bọn họ, mấy người này cư nhiên có thể đổ toàn bộ chén canh vào trong miệng. Động tác của bọn họ vô cùng chỉnh tề, phảng phất như đã trải qua trăm ngàn lần huấn luyện, trông rất máy móc.

Chậc chậc, mấy vị giám khảo này đúng là liều mạng!

Những vị giám khảo mới cùng ba thí sinh còn lại đầy kinh nghi bất định nhìn chén canh trước mặt. Dù sao vẻ bề ngoài của chén canh thật sự khiến cho bọn họ run sợ. Nhìn thấy mười hai vị giám khảo cũ đã uống hết sạch - tuy rằng biểu cảm có chút không đúng, những người khác dù có chút do dự nhưng cũng bắt đầu uống canh.

Giây tiếp theo, đúng là nên phong tặng giải cống hiến cho bọn họ vì đóng góp một gói biểu tượng cảm xúc nổi tiếng trên inteet. Có người tự véo cổ họng, có người trợn tròn mắt, có người toàn thân run rẩy , thậm chí còn có người quỳ rạp xuống đất, hò hét lăn lộn. Thận chí ngay cả Đường Ngộ vẫn luôn chú ý đến hình tượng của bản thân cũng không thể tránh khỏi kiếp nạn, cổ họng hắn giống như đang bốc cháy, trực tiếp nghiêng chín mươi độ, nhếch miệng, trong ánh mắt chết lặng lộ ra một tia bi thương. Hắn thà đi làm Ngưu Lang cũng không muốn uống loại canh này a!

Mười hai vị giám khảo cũ trước đây luôn theo sát Mạnh Bà tỏ ra bình tĩnh hơn rất nhiều, còn dùng ánh mắt không biết cố gắng nhìn mấy người đồng nghiệp - thật đúng là chưa trải qua sự đời, rõ ràng trước đây bọn họ cũng không hề khoa trương như vậy. Bọn họ vừa khinh bỉ vừa cảm nhận cỗ nhiệt khí đang du tẩu trong cơ thể mình, giải phóng tư tưởng của bản thân.

Khán giả trực tiếp ngây người, bọn họ có chút không rõ đây rốt cuộc là kịch bản của tổ chương trình hay phản ứng chân thật của ban giám khảo. Bọn họ mê mang nhìn lên sân khấu, cảm giác bản thân và những người bên trên khán đài là người của hai thế giới khác nhau.

Mạnh Bà vô cùng bình tĩnh, từ khi cô ấy bước đến nhân gian đã cố gắng học tập ưu điểm của những món ăn nổi tiếng, nỗ lực cải tiến công thức nấu ăn. Nhìn mọi người ăn ngon đến mức muốn phi thăng, trong lòng cô ấy vô cùng vui mừng. Đáng tiếc về sau không còn cơ hội như vậy. Lần này cô ấy đã nghỉ phép khá lâu, chờ sau khi cuộc thi kết thúc cũng là lúc Mạnh Bà nên trở về địa phủ.

Lúc này, Đường Ngộ cứng đờ xoay chiếc cổ trở về vị trí cũ, thanh âm bi thương mà thống thiết: “Gọi, gọi xe cứu thương…”

Hắn yêu cầu được xúc ruột! Xúc một trăm lần cũng không đủ! Hắn thật sự vất vả lắm mới có được bàn tay vàng, sao có thể vấp ngã ở thời điểm này cơ chứ? Hắn còn chưa công thành danh toại, chưa thể báo thù rửa hận cơ mà?!!

Sau đó hắn chợt ý thức được thân thể của mình có điểm gì đó không thích hợp, dường như là cảm giác mất đi trọng lực thì phải.

Đường Ngộ nghẹn họng trân trối nhìn bản thân bay lên giữa không trung. Không chỉ có hắn mà tất cả những người trong phòng thu, chỉ cần là người đã ăn canh cá đều không thể khống chế được mà bay lên. Duy chỉ có ba người Dương Tam, Từ Xuân Thâm và Vi Hộ là ngoại lệ. Bởi vì Dương Tam không hề ăn, còn Vi Hộ và Từ Xuân Thâm đơn giản là vì thân thể tiên nhân.

Hai mươi bốn người phập phồng lơ lửng giữa không trung, nếu không có trần nhà chắn lại thì có lẽ bọn họ đã bay cao đến tận mấy chục mét. Trên mặt bọn họ giống như mở phường nhuộm, màu sắc sặc sỡ, có người mặt xanh, có người mặt đỏ, thậm chí có cả màu tím.

Hơn nữa biểu cả của bọn họ trông rất dữ tợn, nếu ai vô tình đi ngang qua hẳn là sẽ nghĩ bọn họ đang thắt cổ tập thể.

Phòng ghi hình biến thành khung cảnh binh hoang mã loạn. Thời điểm mười hai vị giám khảo cũ nếm được ngon ngọt từ món ăn của Mạnh Bà liềm giấu giếm quá tốt, nên ngoại trừ bọn họ không ai biết được lực sát thương khủng khiếp của các món ăn mà Mạnh Bà nấu. Do đó, khi nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn này, đạo diễn cũng chỉ biết trợn mắt há hốc mồm: Hắn vốn tưởng những người này vì hiệu quả chương trình nên mới thể hiện biểu cảm khoa trương như vậy, thậm chí trong lòng còn oán thầm kỹ năng diễn xuất của bọn họ quá kém.

Ai biết bọn họ thật sự không hề diễn. Chỉ vừa ăn một chút đã bay lên trời!

Dương Tam nhìn những “thi thể” này, cảm thán: “Có biết vì sao món canh này được gọi là Từng chiều mây tía về không? Là bởi vì sau khi người nào uống canh cũng đều sẽ bay bổng trên không trung giống như mây tía.”

Bất quá sau khi uống canh sẽ có chỗ tốt rất lớn đối với thân thể, cả người sẽ uyển chuyển nhẹ nhàng hơn rất nhiều, eo không mỏi, chân không đau, leo núi hay đi bộ cũng rất có lực. Đây cũng xem như một hồi tạo hóa của bọn họ.

Vi Hộ dùng ánh mắt khiển trách nhìn Dương Tam mã hậu pháo. Hắn thật sự hối hận a, hắn không nên tham gia chương trình này mới phải!

Hắn nhìn dáng vẻ thần thanh khí sảng của Dương Tam, trong lòng không khỏi xuất hiện một ý niệm: Có phải hắn cũng nên tìm đối tượng yêu đương hay không? Như vậy liền có thể noi theo Dương Tam, trực tiếp đẩy mấy thứ này sang cho đối phương. Hắn thật sự hy vọng tìm được đối tượng có thể giúp mình giải quyết được những “kiệt tác” của Mạnh Bà.

Haizz, Vi Hộ đúng là người độc thân bằng thực lực!

Hắn sâu kín hỏi: “Ừm, bọn họ phải làm mây tía trong bao lâu nữa?”

Dương Tam chần chờ một chút, nói: “Quỷ ở địa phủ bay mất nửa giờ, còn nhân loại thì tôi không biết, khả năng là thời gian ít hơn một chút.”

Cô nhìn nhóm đạo diễn đang dọn thang đến đây, chuẩn bị kéo những người kia xuống.

Mạnh Bà đứng một bên, trước mặt cô ấy còn một phần ba nồi canh. Cô ấy và nồi canh tạo thành một lớp kết giới, không có một ai can đảm dám đến gần cô ấy trong vòng một mét.

Mạnh Bà nhìn nhóm nhân viên công tác đang vất vả mang thang đến đây liền an ủi:“Yên tâm đi, lát nữa bọn họ sẽ xuống ngay thôi.”

Đây chỉ là chút tác dụng phụ nho nhỏ mà thôi.

Nhưng mọi người dường như không mấy tin tưởng lời nói của cô ấy, đạo diễn tự mình leo lên thang, nhưng dù có liều mạng cũng không thể kéo mấy người kia từ trên trần nhà xuống, cuối cùng ôm vẻ mặt tuyệt vọng chạy đi cầu cứu Dương Tam.

Dương Tam: “An tâm, không có việc gì đâu.”

Đạo diễn như sắp sụp đổ, ánh mắt tuyệt vọng của hắn nhìn về phía Từ Xuân Thâm. Vị đại thần này vẫn đang chìm đắm trong trạng thái tuỳ thời đều có thể vũ hóa thành tiên, đến tận bây giờ vẫn chưa lấy lại tinh thần lại, dù sao anh cũng ăn hai phần.

0.08671 sec| 2401.461 kb