Điền phu nhân cắn đôi môi đỏ mọng, tay nắm chặt đặt được ngực, cúi đầu, nhẹ giọng nói:
- Ta sợ làm phiền Hầu gia. Hầu gia đối xử với ta như vậy, ta…ta không biết báo đáp như thế nào.
Lúc này tâm trạng nàng rất phức tạp, suy nghĩ rối rắm trong đầu, cũng không biết là mình vui hay buồn.
Tề Ninh cười ha hả, nói:
- Chỉ cần phu nhân nghĩ là có thể, thì không có vấn đề gì. Sáng mai, chúng ta gặp ở cửa Nam. Lần này nàng cũng không cần dẫn theo hộ vệ, đã có ta che chở, nàng hoàn toàn không có gì phải lo lắng.
Điền phu nhân vẫn còn hơi do dự, chợt cảm thấy vai mình bị đè lên, Tề Ninh nhẹ nhàng đặt tay lên vai nàng, thân thể mềm mại của Điền phu nhân run lên. Nàng ngẩng lên nhìn Tề Ninh bằng ánh mắt đáng yêu. Tề Ninh thấy vẻ mặt phức tạp của nàng, bèn khẽ cười nói:
- Phu nhân không cần suy nghĩ nhiều, lần này vừa vặn ta cũng muốn đi Đông Hải có việc, như vậy có thể đi chung đường với phu nhân cho có bạn, còn có thể chiếu ứng (trông nom) lẫn nhau.
Phu nhân càng hồ nghi, thầm nghĩ hẳn là tiểu Hầu gia sợ người khác lời ong tiếng ve, cho nên mới viện cớ đi Đông Hải có việc. Mục đích của hắn hẳn là muốn đi cùng nàng, chứ trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy được, tiểu Hầu gia không sớm không muộn, lại đi Đông Hải đúng lúc mình đi tới đó, rõ ràng là hắn muốn đi cùng mình.
- Nếu Hầu gia thật sự có việc đi Đông Hải, vậy thì kết bạn đồng hành đương nhiên là rất tốt.
Điền phu nhân thấp giọng nói, thầm nghĩ cái gọi là “chiếu ứng lẫn nhau” là giả, ngươi đường đường là Cẩm Y hầu, người đông thế mạnh, đi theo ngươi, chẳng phải là ngươi sẽ chiếu ứng cho ta sao?
Tề Ninh mỉm cười gật đầu, lập tức lui về phía sau hai bước, tay nâng cằm, ngắm nhìn Điền phu nhân từ trên xuống dưới.
Hôm nay Điền phu nhân mặc một bộ váy áo màu hồng nhạt, dây lưng thắt lại eo thon, càng lộ rõ đường cong uốn lượn, đầu cài một cây trâm san hô thất bảo, khuôn mặt như đóa sen hồng, đôi mắt long lanh như hồ nước dập dờn, hết sức quyến rũ, cả người tràn đầy vẻ xinh đẹp động lòng người.
Thấy ánh mắt của Tề Ninh lướt trên người mình, Điền phu nhân cảm thấy không được tự nhiên, dường như đôi mắt Tề Ninh có thể nhìn xuyên qua quần áo của mình vậy, nàng lúng túng kêu lên:
- Hầu gia!
Dáng vẻ hơi đăm chiêu, Tề Ninh khẽ lắc đầu. Tâm trạng chợt nguội lạnh, Điền phu nhân suy nghĩ vì sao hắn lại lắc đầu, hẳn là chê vóc người của mình không được đẹp?
Trong lòng chợt cảm thấy có phần không phục, nàng thầm nghĩ, xét về vóc người, thật sự nàng chưa từng sợ thua kém cô gái nào.
Người phụ nữ thông minh hiểu rất rõ ưu thế của bản thân mình, đặc biệt là ưu thế về thân thể, nhất định là nắm rõ như lòng bàn tay.
Tuy Điền phu nhân tuổi tác không nhỏ, lớn hơn Tề Ninh khá nhiều tuổi, nhưng nàng chưa từng xao nhãng việc bảo dưỡng cơ thể của mình. Điền gia cũng có thể xem là nhà giàu có, tuy Điền phu nhân tiết kiệm, nhưng không tiếc tiền bạc cho việc bảo dưỡng cơ thể.
Suy cho cùng, không phụ nữ nào không thích làm đẹp, Điền phu nhân tự biết vóc dáng và dung mạo của mình đều hơn người, bởi vậy nàng luôn hết sức giữ gìn, sợ tuổi xuân qua đi.
Điền phu nhân rất tự tin về dung mạo và vóc dáng của mình, nàng biết rõ, chỉ cần nàng muốn, sẽ rất khó có người đàn ông nào có thể chống lại sức quyến rũ của mình.
Làm sao nàng không biết Tề Ninh vẫn có ý với nàng? Mặc dù vì chuyện đó, trong lòng nàng luôn đề phòng và sợ hãi Tề Ninh, nhưng từ tận đáy lòng, nàng lại có một chút đắc ý, dù sao ở tuổi của nàng, mà vẫn có người trẻ tuổi như tiểu Hầu gia để ý, đó là nhờ sức quyến rũ của nàng.
Nhưng lúc này, nhìn thấy Tề Ninh ngắm nghía vóc dáng của mình, rồi lắc đầu, trong lòng Điền phu nhân không khỏi cảm thấy hơi thất vọng, nhưng không dám biểu hiện ra ngoài.
- Thế này không được rồi!
Tề Ninh lẩm bẩm một câu. Thực sự không kìm lòng được, Điền phu nhân buột miệng hỏi:
- Hầu gia, chỗ nào của ta không được?
Lời vừa ra khỏi miệng, nàng lập tức cảm thấy không ổn.
Tề Ninh cười nói:
- Phu nhân đừng hiểu lầm, ý ta muốn nói là, ngày mai chúng ta lên đường, những người theo ta đều là binh sĩ, nếu như họ nhìn thấy một đại mỹ nhân như phu nhân đi bên cạnh ta, ta lo sẽ bị họ hiểu lầm.
Điền phu nhân ngẩn ra, lập tức tâm trạng nhẹ nhõm, thầm nghĩ hóa ra không phải ngươi nghi vóc dáng ta không đẹp, lại nghe Tề Ninh nói mình là đại mỹ nhân, trong lòng vui mừng, thấp giọng nói:
- Nếu Hầu gia nghĩ đi như vậy không tiện, vậy thì thôi đi.
- Phu nhân có thể mặc y phục nam giới không?
Tề Ninh mỉm cười, hỏi.
- Y phục nam giới?
Điền phu nhân ngạc nhiên, không hiểu ý của Tề Ninh. Tề Ninh nhìn lướt qua người Điền phu nhân ước lượng, rồi nhẹ giọng nói:
- Nếu phu nhân cải nam trang, đến lúc đó đương nhiên sẽ không ai nói gì rồi.
Hắn lại lập tức lắc đầu, lộ vẻ hơi khó xử:
- Nữ nhân khác thì không sao, nhưng để phu nhân mặc nam trang, sợ là làm khó phu nhân rồi!
Điền phu nhân lại cảm thấy thú vị, nói:
- Nữ mặc nam trang? Việc này cũng không có gì khó.
Nàng thầm nghĩ, nếu lần này đi Đông Hải cùng Tề Ninh, không những dọc đường không cần phải lo sợ, mà sau khi tới Đông Hải, nếu gặp phải phiền phức khi gặp gỡ thương hội bên đó, nàng có thể mượn uy của Tề Ninh, nhất định là có thể giải quyết êm xuôi.
Tề Ninh khẽ cười nói:
- Phu nhân nghĩ sẽ rất đơn giản sao?
Nói xong, hắn cố ý nhìn lướt qua bộ ngực của Điền phu nhân.
Điền phu nhân rất thông minh, theo ánh mắt của Tề Ninh cúi đầu nhìn xuống, lập tức mặt đỏ tới mang tai, lúc này mới hiểu vì sao Tề Ninh nói mình giả trai có phần khó khăn.
Bộ ngực nàng vun đầy, muốn che giấu nó, đương nhiên không phải là chuyện dễ dàng.
- Ta tự nhiên có biện pháp.
Mặt nóng bừng, Điền phu nhân vờ bình tĩnh:
- Nếu Hầu gia đã quyết định, vậy thì sáng mai ta chờ ngài ở ngoài cửa Nam.
Len lén liếc nhìn Tề Ninh, thấy ánh mắt hắn vẫn không rời khỏi thân thể của mình, nàng dè dặt nói:
- Ta…ta sang chỗ Đường cô nương một chút!
Cũng không chờ Tề Ninh đáp lại, nàng liền xoay người uyển chuyển bước đi.
Tề Ninh thấy Điền phu nhân vội vàng bỏ đi, thầm nghĩ không hiểu sao những nữ nhân nói mấy câu với mình, dường như đều nghĩ mình có ý đồ quấy rối họ vậy, người này đến người khác đều chạy trốn rất nhanh, Cố Thanh Hạm là như vậy, Điền phu nhân cũng là như vậy. Hắn chợt nhớ ngày mai mình phải lên đường rồi, mà vẫn chưa từ biệt Đường Nặc, cho nên cũng đi về phía viện của nàng.
Hắn theo sau Điền phu nhân ra cửa, Điền phu nhân đi ở phía trước, cách đó không xa. Điền phu nhân đi được một đoạn, cảm giác có người theo sau, liền quay đầu lại liếc nhìn, thấy Tề Ninh đi ở phía sau lưng mình cách đó không xa, trong lòng căng thẳng, nhưng cũng không dám dừng bước, tiếp tục đi về phía trước.
Điền phu nhân đã tới Hầu phủ nhiều lần, rất quen thuộc đường tới chỗ Đường Nặc. Nàng thật sự không nghĩ ra là Tề Ninh cũng tới từ biệt Đường Nặc, vẫn có cảm giác Tề Ninh theo sau, trong lòng hơi căng thẳng. Đi qua một cổng vòm, thấy Tề Ninh vẫn thong thả đi theo mình cách đó không xa, không nhịn được, nàng bèn dừng chân lại.
Tính nàng vốn nhạy cảm, hay suy nghĩ miên man, lúc này Tề Ninh vẫn theo sau, càng khiến nàng thấp thỏm bất an.
Nàng dừng chân lại, nhưng Tề Ninh vẫn tiếp tục thong thả đi tới.
Thấy Tề Ninh đi tới gần, Điền phu nhân nhìn xung quanh một chút, thấy không có người, bèn nhẹ giọng hỏi:
- Hầu gia, có phải Hầu gia còn có điều muốn nói?
Tay nàng đang cầm một cái khăn gấm, do căng thẳng, những ngón tay thon dài, nhỏ nhắn siết chiếc khăn thật chặt.
Tề Ninh lại cười nói:
- Phu nhân dừng lại, có phải là có chuyện muốn nói với ta?
- A!
Điền phu nhân ngẩn ra, vội lắc đầu:
- Không…không có, ta...ta đến chỗ Đường cô nương!
- Ngày mai ta sẽ khởi hành, vừa vặn cũng muốn tới từ biệt Đường cô nương.
Tề Ninh mỉm cười nói:
- Ta e phu nhân đi bên cạnh ta không được thoải mái, cho nên mới đi ở phía sau.
Điền phu nhân cảm thấy hơi ngượng, thầm nghĩ hóa ra là do mình nghĩ nhiều quá, vội hỏi:
- Vậy Hầu gia đi lên trước, ta theo ở phía sau.
Tề Ninh cũng không khách khí, liền bước đi, phu nhân do dự một chút, rồi cũng theo sau.
Tề Ninh đi được vài bước, thấy Điền phu nhân đi cách mình bốn, năm bước, bèn mỉm cười nói:
- Có phải đi bên cạnh ta, phu nhân cảm thấy không được thoải mái?
- Không có!
Điền phu nhân vội nói.
Tề Ninh vẫy tay, nói:
- Vậy nàng đi lên đi!
Điền phu nhân do dự một chút, rồi đi tới bắt kịp Tề Ninh. Tề Ninh nhẹ giọng hỏi:
- Phu nhân nói không có, nhưng ta cảm thấy dường như phu nhân hơi căng thẳng, không biết nguyên nhân vì sao?
Điền phu nhân thấy xung quanh không có ai, do dự một chút rồi nói:
- Ta…ta sợ người khác lời ong tiếng ve.
- Lời ong tiếng ve?
Tề Ninh khẽ cười nói:
- Cái gì mà lời ong tiếng ve? Nàng có sợ người khác nói quan hệ của chúng ta không minh bạch không?
Điền phu nhân đỏ mặt, nói:
- Không phải, chỉ là ta nghĩ mình thân phận hèn mọn, đi cùng một chỗ với Hầu gia, sẽ làm người khác cho rằng ta muốn dựa thế Hầu gia!
- Nếu mọi việc đều quan tâm người khác nói gì, thì sống thực sự mệt mỏi.
Tề Ninh thở ra:
- Nếu phu nhân thực sự sợ người khác nói này nói nọ, vậy thì chúng ta cứ giữ khoảng cách cho thỏa đáng.
Lắc đầu, không nói gì thêm, hắn liền xoay người bước đi, tốc độ nhanh hơn trước, chỉ khoảng nửa khắc đã cách xa Điền phu nhân.
Điền phu nhân nhìn theo bóng lưng của Tề Ninh, nhất thời hơi ngẩn người. Nàng cảm thấy dường như Tề Ninh hơi tức giận, do dự một chút, liền đong đưa eo thon rảo bước đuổi theo. Chỉ có điều Tề Ninh đi khá nhanh, Điền phu nhân lại không dám gọi hắn dừng lại, khi sắp tới ngoài viện của Đường Nặc, nàng mới đuổi gần kịp, chỉ còn cách Tề Ninh khoảng hai bước chân.
Nàng thở hổn hển, bộ ngực phập phồng, nhẹ giọng nói:
- Hầu gia, có phải ngài…ngài tức giận không?
Tề Ninh cũng không quay đầu lại, chỉ chắp hai tay sau lưng, giọng bình tĩnh:
- Phu nhân không cần suy nghĩ nhiều, bây giờ nghĩ lại, hẳn là trước đây ta hơi lỗ mãng, không nghĩ đến cảm nhận của phu nhân, từ nay về sau, ta sẽ cẩn thận hơn.
Điền phu nhân hơi đờ người ra, kinh ngạc nhìn Tề Ninh đã bước vào trong viện.
Tề Ninh tiếp cận nàng, nàng lập tức cẩn thận đề phòng , lo sợ Tề Ninh chiếm tiện nghi của mình, nhưng giờ đây khi Tề Ninh nới rộng khoảng cách, hơn nữa còn tuyên bố sau này sẽ duy trì khoảng cách, lại khiến nàng cảm thấy hụt hẫng như là mất đi một thứ gì đó rất quan trọng.
Điền phu nhân trầm mặc trong chốc lát, rồi cắn môi, đi vào trong viện, nhìn thấy Tề Ninh đã vào gian nhà của Đường Nặc, liền vội vàng đi tới.
Sau khi vào nhà, Tề Ninh thấy Điền Phù đang ngồi bên bàn, tay cầm một quyển sách, còn Đường Nặc thì đang phân chia dược thảo.
Thấy Tề Ninh tới, Đường Nặc mỉm cười, cũng không lên tiếng.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo