Tề Ninh dường như hiểu ra, nhưng cũng không rõ ràng lắm, hơi đăm chiêu.
- Nếu Đạm Đài gia mất thủy quân Đông Hải, đến lúc Lão Hầu gia mất đi, Kim Đao Đạm Đài gia uy phong hiển hách năm xưa sẽ không gượng dậy nổi, thậm chí rơi vào tình cảnh cá nằm trên thớt, đương nhiên lão Hầu gia không muốn thấy kết quả như vậy.
Tây Môn Vô Ngân nhẹ giọng nói:
- Sở dĩ lão Hầu gia kéo dài thời gian, là muốn dùng thời gian ngươi đi Đông Hải, để chọn ra một người có thể giữ gìn lợi ích của Đạm Đài gia, đi Đông Hải nhậm chức.
Tề Ninh hỏi:
- Thần hầu, ý ngài là Kim Đao hầu đã chọn được người?
- Lão Hầu gia có tính toán giỏi đến mấy, cũng tuyệt đối không thể tính tới trường hợp Đạm Đài Chích Lân đột nhiên mất đi, rơi vào tình cảnh người đầu bạc tiễn người đầu xanh.
Tây Môn Vô Ngân khẽ thở dài:
- Đạm Đài Chích Lân đang tuổi tráng niên, hắn có uy vọng tuyệt đối ở thủy quân Đông Hải, dù triều đình không muốn để thủy quân Đông Hải luôn thuộc về Đạm Đài gia, nhưng cũng không dám thay đổi.
Chăm chú nhìn Tề Ninh, Thần hầu hỏi:
- Nếu như ngươi là Kim Đao hầu, trước đó ngươi có thể cân nhắc chọn người thay thế cho Đạm Đài Chích Lân không?
Tề Ninh cười khổ lắc đầu.
Con trai mình đang nắm thủy quân Đông Hải trong tay một cách êm đẹp, thân thể khỏe mạnh, làm sao Kim Đao hầu có thể nghĩ tới con trai mình sẽ đột ngột qua đời, càng không thể nghĩ tới việc chọn người thay thế cho Đạm Đài Chích Lân.
- Cái chết của Đạm Đài Chích Lân xảy ra đột ngột, Kim Đao hầu cũng là bối rối không kịp chuẩn bị.
Tây Môn Vô Ngân nói:
- Ta biết lão Hầu gia trong lòng đau xót, nhưng vào lúc này, ông ấy không thể đắm chìm trong nỗi đau, đối với ông ấy, sắp xếp công việc ở thủy quân Đông Hải mới là đại sự.
Cười nhẹ, Tây Môn Vô Ngân lại nói:
- Trấn Quốc công đã phái Tư Mã Thường Thận đến quân đoàn Tần Hoài, làm sao Đạm Đài lão Hầu gia không lo lắng Tư Mã Lam bổn cũ soạn lại, nhân cơ hội này phái người của mình đi tiếp nhận chức đô đốc thủy quân Đông Hải chứ!.
Tề Ninh hoàn toàn hiểu rõ, gật đầu nói:
- Lời nói của Thần hầu khiến ta mở mang đầu óc, bây giờ rốt cuộc ta đã hiểu rõ.
Hắn lại lập tức nhíu mày:
- Vậy vì sao Đạm Đài lão Hầu gia khăng khăng muốn ta đi Đông Hải?
Tây Môn Vô Ngân cười nói:
- Ngươi nên hỏi chính mình, vì sao lại dễ dàng đồng ý đi Đông Hải như vậy? Suy nghĩ của ngươi không ngoài hai điều sau đây: thứ nhất, Kim Đao hầu chủ động thỉnh cầu ngươi đi Đông Hải, người sợ nếu từ chối, sẽ khiến quan hệ giữa hai nhà càng xa cách hơn. Thứ hai, ngươi cũng lo lắng Tư Mã Lam sẽ giành trước phái người tới Đông Hải, nhân cơ hội này khống chế thủy quân Đông Hải.
Tề Ninh thở dài:
- Nói như vậy, Kim Đao hầu muốn ta đi, cũng là để cản trở Tư Mã gia?
- Cả triều đều biết, ngươi và Tư Mã gia đối chọi gay gắt, ngươi có mặt ở Đông Hải, đương nhiên Tư Mã gia sẽ không thể nhân cơ hội này khống chế thủy quân Đông Hải.
Tây Môn Vô Ngân nói:
- Nhân vật có năng lực ngăn cản Tư Mã gia lợi dụng cơ hội, e raeng lúc này cũng chỉ có một mình Cẩm Y hầu ngươi, chỉ cần Tư Mã gia không thể nhúng tay vào, Đạm Đài lão Hầu gia có thời gian lựa chọn người thích hợp, ông ấy cũng nhất định sẽ tìm mọi biện pháp để người đó ngồi vào vị trí đại đô đốc thủy quân Đông Hải.
Tây Môn Vô Ngân không giấu diếm, mà nhẹ nhàng nói ra điểm mấu chốt của vấn đề, trong lòng Tề Ninh cũng có phần cảm kích, thầm nghĩ mặc dù việc hôn nhân giữa hia nhà chưa thành, nhưng người cha vợ tương lai này cũng đã bắt đầu ra tay chỉ bảo, làm trọn bổn phận của một người cha vợ. Tây Môn Vô Ngân nâng chén rượu lên, sau khi hai chén rượu vào bụng, sắc mặt lão Thần hầu càng hồng hào. Tề Ninh thầm nghĩ, hồi chiều lão Thần hầu ngồi yên cả buổi trong sân không nói một lời, bây giờ lại tư duy mẫn tiệp như vậy, thật sự là không thể tưởng tượng nổi.
- Thần hầu, ngày mốt ta đã phải lên đường, ngày mai còn có một số việc phải bàn giao, bởi vậy đêm nay xin được từ biệt lão nhân gia.
Tề Ninh đứng dậy, khom người thật thấp thi lễ.
Tây Môn Vô Ngân nói:
- Có cơ hội đi Đông Hải nhìn xem tình hình, cũng không phải là chuyện xấu.
Mỉm cười, ông ta lại nói:
- Biết đâu Đạm Đài Chích Lân thật sự bị ám hại, đến lúc đó có thể tìm ra một số đầu mối, cũng không hẳn là sẽ không có biến số!
- Biến số?
Tây Môn Vô Ngân cũng không nói nhiều, hơi trầm ngâm một chút, rồi hỏi:
- Lần này ngươi dẫn theo bao nhiêu người sang đó?
- Vãn bối sẽ dẫn theo vài người ở Hình bộ chuyên trách phá án, ngoài ra sẽ điều động một số người ở Hắc Lân doanh đi cùng.
Tề Ninh trả lời.
Tây Môn Vô Ngân khẽ gật đầu, nói:
- Đây không phải là sự việc của bang phái giang hồ, Thần hầu phủ không tiện nhúng tay vào, chỉ có thể do nha môn Hình bộ giải quyết.
Ngừng một chút, Tây Môn Vô Ngân lại nói:
- Tuy nhiên, ngươi phải chuẩn bị tâm lý, trong thủy quân Đông Hải, e rằng có không ít người không có thiện cảm gì với ngươi.
- Ồ?
Tề Ninh ngẩn ra, liền cười nói:
- Ý Thần hầu nói là khúc mắc năm xưa giữa hai nhà, cho tới bây giờ vẫn chưa tháo gỡ?
- Chuyện cho tới bây giờ, chưa hẳn Kim Đao hầu đã để ý tới chuyện đó, nhưng trong thủy quân Đông Hải, không ít người đều là dòng chính của Kim Đao Đạm Đài gia, năm đó những người này nhìn thấy Cẩm Y Tề gia các ngươi lấn át danh tiếng của Kim Đao Đạm Đài gia, nếu họ thấy ngươi, lại nhớ tới chuyện năm đó, ít nhiều sẽ có một chút oán giận.
Tây Môn Vô Ngân nâng chén uống một hơi cạn sạch, cầm đũa gắp một hạt đậu phọng thơm lừng.
Khi Thái Tổ hoàng đế còn sống, Kim Đao Đạm Đài gia là đệ nhất chiến tướng, uy phong lẫm liệt, thế nhưng sau khi Thái Tông hoàng đế kế vị, Cẩm Y Tề gia đi sau về trước, thế lực trong quân đội nhanh chóng vượt qua Kim Đao Đạm Đài gia, hơn nữa rất nhiều cơ hội lập nên công lao to lớn, cũng đều thuộc về Cẩm Y Tề gia. Tề Ninh biết, e rằng khúc mắc năm xưa, cho tới bây giờ vẫn chưa hoàn toàn cởi bỏ.
Bóng đêm trầm lắng, Tề Ninh cũng không ở lâu, sau đó liền từ biệt Thần hầu, đi tới trò chuyện một chút với Tây Môn Chiến Anh, rồi rời đi trước sự lưu luyến của nàng.
Ngày hôm sau Tề Ninh tới Hình bộ, dặn dò một số việc, lại chọn vài quan viên Hình bộ theo mình, nhưng không cho họ biết phải đi đâu, càng không công khai việc Đạm Đài Chích Lân đã chết.
Ngoài ra, Tề Ninh còn phái người đến Hắc Lân doanh, chọn một số tướng sĩ, căn dặn họ chờ ở cửa nam kinh thành vào sáng sớm hôm sau.
Đi sứ Đông Tề chưa bao lâu, bây giờ hắn lại phải xa nhà, đương nhiên Cố Thanh Hạm rất lo lắng.
Mỗi lần Tề Ninh rời nhà, đều khiến nàng nóng ruột nóng gan, rất sợ xảy ra chuyện không hay.
Tề Ninh có thể giấu diếm người khác về chuyến đi, nhưng đối với Cố Thanh Hạm, đương nhiên là hắn không giấu diếm. Ban đầu, hắn không tiết lộ với nàng về cái chết của Đạm Đài Chích Lân, nhưng chịu không được trước sự gặng hỏi của nàng, rốt cuộc hắn cũng nói ra. Hắn biết, chuyện này không giấu được bao lâu, e rằng khi mình vừa đến Đông Hải, tin tức đã lan truyền.
Cố Thanh Hạm cũng giật mình kinh ngạc, nhưng chuyện lớn như thế này, nàng cũng không tiện hỏi nhiều. Suốt đêm, nàng giúp Tề Ninh thu xếp hành lý, lại căn dặn hắn hết sức cẩn thận khi ở bên ngoài, Tề Ninh nghe nàng nói luôn miệng nhắc nhở, trong lòng cũng tràn ngập tình cảm ấm áp.
Khi trời sắp tối, Điền phu nhân cũng dẫn Điền Phù tới phủ, nhìn thấy Tề Ninh, nàng có phần ngại ngùng, nói:
- Hầu gia, ta để Phù nhi ở mấy ngày bên này, có Đường cô nương chiếu cố cho, sức khỏe của nó sẽ khôi phục nhanh hơn một chút.
Nàng lại đưa ra hai tờ ngân phiếu:
- Đây là chi phí tiêu dùng trong phủ, ngài…
Tề Ninh thở dài, không nhận ngân phiếu, sai người dẫn Điền Phù tới chỗ Đường Nặc. Chờ Điền Phù đi khỏi, hắn mới nói:
- Phu nhân, nàng nghĩ ta thiếu tiền như vậy sao?
Điền phu nhân biết Tề Ninh tuyệt đối sẽ không nhận ngân phiếu, nhưng bản thân nàng lại muốn hắn nhận, lúc này nghe hắn nói như vậy, nàng càng lúng túng, nói:
- Hầu gia, ta cũng không có ý gì khác, chỉ là…
- Nếu phu nhân muốn thật sự cảm tạ ta, dọc đường săn sóc ta nhiều hơn một chút là được.
Điền phu nhân chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, nghi hoặc hỏi:
- Săn sóc? Hầu gia, ngài nói gì ta không hiểu?
Tề Ninh nhìn thấy xung quanh không có ai, cố ý trêu đùa:
- Phu nhân xa nhà, đường sa xa xôi, ta thực sự không yên lòng, suy nghĩ một ngày đêm, quyết định đi cùng phu nhân tới Đông Hải, như thế cũng tiện bảo vệ phu nhân.
- A!
Điền phu nhân thất kinh, sợ hãi nói:
- Hầu gia, không...không cần đâu!
Ta…chao ôi! Sao có thể làm như thế được?
Trong lúc nhất thời, chân tay luống cuống, đầu óc rối loạn, Điền phu nhân thầm nghĩ Tề Ninh đường đường là Cẩm Y hầu, mình thân phận hèn mọn, làm sao có thể để tiểu Hầu gia hộ tống mình tới Đông Hải được?
Thấy dáng vẻ luống cuống của Điền phu nhân, Tề Ninh càng buồn cười, nhẹ giọng nói:
- Phu nhân không muốn ta đi cùng sao?
- Không phải, không phải như vậy! Nhưng…
Điền phu nhân cũng không biết phải nói thế nào, nhìn xung quanh một chút, thấy không có ai, mới thấp giọng nói:
- Hầu gia, thực sự không cần.
Ngài là quý nhân, bận rộn nhiều việc, làm sao có thể vì ta mà ảnh hưởng tới công việc? Điều này tuyệt đối không được!
Thấy vẻ mặt như cười như không của Tề Ninh, nàng không kìm được, hỏi:
- Hầu gia đang nói đùa phải không?
- Lời nói của ta nặng như núi, sao lại gọi là nói đùa?
Tề Ninh cười nói.
Điền phu nhân bán tín bán nghi, đúng lúc này, Hàn tổng quản chợt xuất hiện ngoài cửa, nhìn về phía Tề Ninh bẩm báo:
- Hầu gia, Tam phu nhân nói bên đó khí hậu ẩm ướt, ngài không hẳn thích ứng, phu nhân bảo ngài tới chỗ Đường cô nương xin một ít thuốc mang theo, phòng khi cần đến. Ngoài ra, Tam phu nhân hỏi ngài muốn cưỡi ngựa hay là ngồi xe ngựa, nếu là ngồi xe ngựa, đêm nay mắc ngựa vào xe, hành lý đều chất lên xe.
Tề Ninh nói:
- Ngồi xe thôi, hành lý đặt trong xe là được, Tam nương đang làm gì vậy?
- Tam phu nhân đang ở nhà bếp, phu nhân muốn đích thân làm vài món điểm tâm để Hầu gia mang theo trên đường.
Hàn tổng quản nói:
- Hầu gia muốn ngồi xe ngựa, vậy bây giờ lão nô đi phân phó người đi đóng xe.
Nói xong, ông ta liền lui xuống.
Điền phu nhân ngạc nhiên, nàng vốn nửa tin nửa ngờ, cho rằng Tề Ninh nói đùa, bây giờ mới biết hắn muốn đi thật, trong lòng nàng lập tức như có từng đợt sóng dâng trào, cũng không thể nói rõ cảm nhận trong lòng mình là gì, vừa thấy khó xử, vừa thấy cảm kích, rồi lại thấy hết sức ngượng ngùng.
Nàng vốn hay suy nghĩ nhiều, lúc này biết Tề Ninh muốn đi Đông Hải, lại còn muốn hộ tống mình, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Dù sao nàng biết rõ, với thân phận của Tề Ninh, coi như là quan to trong triều, nàng không có tư cách để hắn phải hộ tống, nàng chỉ là thường dân, sao lại có vinh dự đặc biệt như thế được?
Tiểu Hầu gia chủ động nói như vậy, đương nhiên không phải không có nguyên nhân, trước tiên nàng nghĩ đến đủ loại nguyên nhân, sau cùng nghĩ ra Tề Ninh làm như vậy là vì coi trọng mình, mặt nàng hơi đỏ lên, thấp giọng nói:
- Hầu gia, thật ra…thật ra ngài không cần phải làm như vậy, ngài vẫn rất tốt với ta, ta biết rõ điều đó!
Tề Ninh nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang ửng đỏ, tươi mát như một quả đào chín tới của Điền phu nhân, trong lòng rung động, bèn ghét sát bên tai nàng, thấp giọng hỏi:
- Vậy nàng có mong muốn ở cùng một chỗ với ta không? Ta thật sự muốn làm hộ hoa sứ giả của nàng, nàng có thích không?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo