-Cái gì thế này?
Tề Ninh dở khóc dở cười:
- Phu nhân, xin tự trọng.
Điền phu nhân sửng sốt, sau đó là buồn bực. Nàng thầm nghĩ chính ngươi mới không tự trọng còn nói ta không tự trọng. Nếu là người khác, hẳn nàng đã nổi cơn giận dữ nhưng trước mặt Tề Ninh nàng không dám, đành cắn môi, im lặng.
Tề Ninh xác định bốn bề vắng lặng mới nhẹ giọng nói:
- Phu nhân am hiểu cầm kỹ, ta có một khúc phổ, liệu phu nhân có thể giúp ta đọc nó không?
- Khúc phổ?
Điền Tuyết Dung vốn vẫn cúi đầu, cằm gần như chạm phải bộ ngực cao ngất, chợt nghe Tề Ninh nói vậy thì kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Tề Ninh lấy ra một quyển trục, đặt bên cạnh cây đàn cổ, lại đi một vòng đóng hết các cửa sổ lại.
Lúc này Điền Tuyết Dung mơ hồ nhận ra mình đã quá đa tâm, nhìn quyển trục đặt bên cây đàn cổ kia, nàng định cầm lên, nhưng đầu ngón tay chưa đụng tới quyển trục đã rút lại.
Nàng là phụ nữ thông minh. Vừa rồi, Tề Ninh lạnh lùng dặn nàng không tiết lộ ra ngoài, nàng đã cảm giác chuyện không đơn giản.
Tề Ninh đóng cửa kỹ càng. Điền Tuyết Dung cố gắng nén giận, thầm nghĩ chỉ có ta và ngươi ở trong phòng đánh đàn, nếu người khác trông thấy cửa sổ bị đóng, ta và ngươi cô nam quar nữ ở đây, cho dù là không có chuyện cũng không tránh khỏi việc bị người đồn đoán.
Nhưng lúc này, nàng làm gì có gan so đo?
Tề Ninh đi tới ra hiệu Điền Tuyết Dung ngồi xuống. Lúc này hắn mới ngồi xuống cạnh nàng, mở quyển trục ra, dùng cả hai tay đưa nó cho nàng. Điền Tuyết Dung vội vàng nhận lấy, đưa mắt nhìn qua.
Tề Ninh nhẹ giọng hỏi:
- Phu nhân có hiểu được không?
Điền Tuyết Dung thấy vẻ mặt Tề Ninh như vậy thì biết chuyện này không đơn giản. Nàng căng thẳng nói:
- Hầu gia, mặt trước thì ta không chắc nhưng mặt sau thì đúng là nhạc phổ.
Tề Ninh nhẹ nhàng thở ra:
- Phu nhân có thể hiểu được chứ?
Điền Tuyết Dung gật đầu. Nàng cẩn thận mở khúc phổ, nhìn kỹ, bỗng nhiên đưa cánh tay ngà ngọc ra, đặt lên một dây đàn, bật một cái, một thanh âm trong trẻo, từ tốn vang lên.
Tề Ninh ở bên cạnh ngừng thở, tránh làm nàng phân tâm.
Điền Tuyết Dung lập tức bật vào dây đàn, mười ngón tay chuyển động liên tục. Tiếng đàn vang lên, như suối chảy, tràn ngập không gian. Âm thanh du dương như chạm vào trái tim người nghe. Tề Ninh biết chắc chắn hắn chưa từng nghe giai điệu này.
Đang vui mừng thì đột nhiên tiếng đàn ngưng bặt. Tề Ninh nhìn Điền Tuyết Dung. Đôi mày liễu của nàng cau lại, nàng nhìn chằm chằm vào khúc khổ, lập tức lại bật bật hai cái, nhưng tiếng đàn lúc này vô cùng quái dị, khác hẳn dòng suối âm thanh lúc trước.
- Không đúng.
Điền Tuyết Dung lắc đầu lập tức nhìn Tề Ninh, thấp giọng nói:
- Hầu gia, khúc phổ này có gì đó không đúng.
- Không đúng là sao?
- Hầu gia, đoạn trước rất bình thường, nhưng đến đoạn này thì giai điệu thay đổi. Cầm có ngũ âm, các nốt liên quan đến nhau, ngũ âm chuyển hoán cho nhau theo âm luật nhất định. Điền Tuyết Dung nghiêm mặt nói:
- Nhưng mặt sau này có ba nốt liên tục không theo âm luật, căn bản không hình thành nên giai điệu.
Nàng nói xong, lại đánh thử hai nốt. Âm điệu đúng là rất cổ quái, không hề có nhạc tính.
Tề Ninh nhíu mày, hơi trầm ngâm một chút rồi mới:
- Nàng thử bỏ qua đoạn này, xem đoạn sau có chỗ nào không thuận không?
Điền Tuyết Dung khẽ dạ, cẩn thận nhìn khúc phổ kia một lát, rồi mới nói:
- Đoạn này thì thuận, đoạn sau lại loạn, à, đoạn này cũng thuận, ơ, không đúng, lại có vấn đề.
Tề Ninh càng lúc càng lạ, hắn hỏi:
- Phu nhân, hay là người viết nên khúc phổ này cố làm ra vẻ huyền bí, cố viết sai mấy nốt?
Điền Tuyết Dung cũng không ngẩng đầu lên, vẫn nhìn chằm chằm vào khúc khổ, sau một lát mới nói:
- Hầu gia, thật sự lạ lắm nha.
Những chỗ sai này dường như lại tạo thành một khúc nhạc.
Nàng cầm đàn lên, lại bắt đầu tấu lên một làn điệu phiêu diêu. Trên gương mặt xinh đẹp hiện lên nét vui mừng, nàng hưng phấn nói:
- Đúng rồi, ta đã hiểu rồi.
Các giây thần kinh trong đầu Tề Ninh như rung lên:
- Sao sao?
Hắn đứng dậy, đi đến bên cạnh Điền Tuyết Dung, đứng sát vào người nàng, cũng nhìn chằm chằm vào khúc khổ. Hai người bị khúc phổ thu hút, cũng không để ý tới việc hai cơ thể đang dính sát vào nhau. Điền Tuyết Dung chỉ chỉ tay vào khúc khổ:
- Hầu gia ngài xem này, âm luật của khúc phổ này từ đầu đến cuối có vẻ rất thống nhất nhưng trong đó lại rất kỳ quái. Nếu ta không nhầm thì là hai khúc phổ hòa thành một bản.
- Nàng nói đây là hai khúc phổ?
- Đúng là như vậy.
Điền phu nhân gật đầu:
- Chẳng qua, hai khúc phổ này được hòa âm với nhau, nếu muốn tách ra thì cần có một người có tài nghệ đánh đàn cao để phân biệt những nốt bị lạc điệu trong đó.
Tề Ninh hận không thể ôm lấy Điền Tuyết Dung mà hôn một cái.
Hắn hưng phấn nói:
- Nói như thế, đây đúng là khúc phổ.
- Không sai.
Phu nhân phát hiện bí mật trong đó thì cũng rất vui, cười như hoa:
- Tuy rằng tài đánh đàn của ta bình thường, nhưng có phải là khúc phổ hay không thì vẫn biết.
Tề Ninh cười ha hả nhưng lại không ngừng thầm thắc mắc.
Khi hắn ở Đông Tề, Quốc tướng Đông Tề Lệnh Hồ Hú đã xác nhận, khúc phổ Địa Tàng che giấu một bí mật kinh thiên động địa, có thể qua đó tìm ra tung tích của Địa Tàng Thiên Thư. Hơn nữa còn nói Địa Tàng Thiên Thư có bốn cuốn sách chứa đựng cả quá khứ lẫn tương lai. Tề Ninh vốn vẫn bán tín bán nghi nhưng giờ nghe Điền Tuyết Dung xác nhận đây chính là khúc phổ thì bắt đầu biết rất có thể điều Lệnh Hồ Hú nói là sự thật.
Nếu như nói đây chính là khúc phổ Địa Tàng, vậy thì vì sao có thể chưa đựng bí mật về Địa Tàng Thiên Thư? Chẳng lẽ trong giai điệu có huyền cơ khác? Nếu không phải như thế thì vì sao Lệnh Hồ Hú lại lừa gạt hắn?
Trong lòng hắn luẩn quẩn những nghi ngờ khó hiểu, Điền Tuyết Dung phát hiện nàng và hắn ngồi quá gần nhau, lại thấy Tề Ninh đắm chìm trong suy tư, thì lén nhích người ra.
- Phu nhân, để tách hai bản nhạc này ra thì cần bao lâu thời gian?
Tề Ninh trầm ngâm một lát rốt cuộc hỏi.
Điền Tuyết Dung đáp:
- Hai khúc phổ hòa âm thành một, nếu chỉ xóa đi những nốt không phù hợp thì chỉ cần hai đến ba ngày nhưng trong khúc phổ này có một số đoạn làn điệu hòa vào nhau, không thể tách bạch thành hai bản nhạc riêng biệt. Nếu thật sự phải tách ra thì cần phải nghiên cứu rất nhiều, ít nhất cũng cần tới mười ngày.
- Mười ngày?
Tề Ninh nghĩ thời gian đó cũng không tính là dài. Tuy nhiên, nếu cất khúc phổ Địa Tàng ở đây, hắn không chắc là có an toàn không.
Cũng không phải hắn lo lắng Điền Tuyết Dung tiết lộ bí mật, chỉ là hắn biết có không ít người đang tìm kiếm khúc khổ. Điền Tuyết Dung ngồi ở phòng đánh đàn tìm cách tách hai bản phổ, không biết là người trong phủ có nghe thấy không, rồi lan truyền ra ngoài. Bởi vậy, sẽ mang đến tai họa cho nàng. Tuy nói khả năng bị phát hiện không lớn, nhưng cũng không thể vì thế mà bất cẩn.
Tuy nhiên hắn cũng biết, khúc phổ Địa Tàng không phải đơn giản như vậy. Dù Điền Tuyết Dung phát hiện đây là khúc phổ hai trong một nhưng nếu muốn nhìn thấu những bí mật trong đó, đương nhiên phải tìm ra điểm khác biệt của hai khúc phổ. Lúc này, Điền Tuyết Dung đã tìm được điểm khác lạ trong đó, đương nhiên hắn sẽ không nên nhờ thêm người khác. Chuyện này càng ít người biết càng tốt.
Hắn trầm ngâm không nói. Điền Tuyết Dung đương nhiên cũng nhận ra tâm tư của hắn. Nàng thấp giọng hỏi:
-Có phải Hầu gia lo để khúc phổ ở chỗ này không an toàn?
Tề Ninh thầm nghĩ mỹ phụ này quả nhiên thông minh. Điền Tuyết Dung biết Tề Ninh khó xử, nếu có thể giúp hắn giải quyết việc này, tất nhiên sẽ giúp hắn một món ân tình, quan hệ hơp tác giữa hai bên sẽ ngày càng có lợi. Nàng nhẹ giọng:
- Nếu Hầu gia tin tưởng, khúc phổ này cứ giao cho ta. Bình thường khi trời tối, ta vẫn đến đây chơi đàn nên không ai nghi ngờ gì đâu.
Ta sẽ nhanh chóng tách bạch hai khúc phổ, có kết quả, ngay lập tức sẽ mời Hầu gia tới.
Tề Ninh biết cho đến bây giờ, cũng chỉ có cách giải quyết đó.
Hắn nghĩ một chút, gật đầu nói:
- Đành làm phiền phu nhân vậy.
Chỉ có điều, như ta đã nói, phu nhân ngàn vạn lần không được quên. Khúc phổ này cực kỳ quan trọng, nếu để lộ ra ngoài, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến tính mạng.
Cũng không phải là ta không tin phu nhân mà có nhiều kẻ lòng lang dạ sói đang muốn có nó, đã có người chết vì khúc phổ này.
Kỳ thật cho đến bây giờ, bởi vì khúc phổ này mà mất tích cũng chỉ có Trác Thanh Dương. Nhưng Tề Ninh cố ý nói như vậy là để Điền Tuyết Dung thấy tầm quan trọng của nó.
Điền Tuyết Dung nghe nói có người chết vì khúc phổ thì lắp bắp kinh hãi. Thân hình run lên, nàng do dự một lúc, rồi vẫn cắn răng nói:
- Hầu gia yên tâm, ta sẽ không để cho bất kỳ ai khác biết.
Trong lòng nàng lại nghĩ, trong kinh thành không thiếu người thạo về âm luật. Ngay trong Cẩm Y Hầu phủ cũng không thiếu cao nhân. Nhưng Tề Ninh không tìm ai khác mà lại tìm đến mình, điều đó cho thấy hắn cực kỳ tín nhiệm nàng.
Nàng trải đời, đối với người ngoài xưa nay rất chú ý đề phòng. Trong việc làm ăn buôn bán lại càng cảnh giác cao độ. Đối với nàng mà nói, hai chữ tín nhiệm có sức nặng ghê gớm. Cho nên, sự tin tưởng Tề Ninh dành cho nàng khiến nàng vô cùng cảm động.
- Hầu gia, mời ngồi, để ta rót cho ngài chén trà.
Điền Tuyết Dung thấy nàng và hắn kề sát bên nhau thì phát sốt.
Cơ thể nàng vốn dễ ra mồ hôi, nên không chịu được nhiệt, nàng tìm lý do đứng dậy, đi châm trà.
Tề Ninh cũng đứng dậy, chắp tay sau lưng đi đi lại lại khắp phòng.
Hắn nghĩ bụng cái đêm mình tìm được cuốn Địa Tàng, đệ tử của Trác Thanh Dương Giang Tùy Vân cũng đến Thư viện Quỳnh Lâm lục soát đồ đạc, rõ ràng là tìm cuốn quyển trục này. Điều đó cho thấy gã đến kinh thành, tiếp cận Trác Thanh Dương là vì quyển trục Địa Tàng.
Đêm đó, sau khi bị thương, Trác Thanh Dương mất tích. Có liên quan đến Giang Tùy Vân hay không, Tề Ninh không dám xác định. Nhưng hắn biết, bọn người kia không có quan hệ gì với Giang Tùy Vân. Chỉ đơn giản là có mục đich giống Giang Tùy Vân mà thôi. Đều là tìm cuốn sách này.
Mục đích đương nhiên không phải vì hai bản phổ âm nhạc mà chắc chắn là bí mật đằng sau nó. Bí mật đó là gì, khiến người ta phải tò mò.
Hắn thong thả dạo bước, vô tình đi đến phía sau bình phong. Bình phong đặt ở một góc phòng, có chút không thuận mắt. Tề Ninh ngơ ngác đi tới, thấy ở góc bình phong có một đồ vật được phủ vải tơ màu đen. Cũng không biết có phải là để che bụi hay không?
Nhưng Điền Tuyết Dung thường xuyên đến đây, cần gì phải lo lắng đồ dính bụi?
Hắn cảm thấy tò mò, bất giác bước tới, đến bên cạnh. Lúc này Điền Tuyết Dung đã pha xong trà, quay lại không thấy Tề Ninh đâu, vội vàng đi tìm. Nàng thấy Tề Ninh đứng đằng sau bình phong, thì vội vàng đặt chén trà xuống, trong nháy mắt, mặt đỏ như áng mây, vội đi đến thất thanh nói:
- Hầu gia, trà ngon lắm, mời ngài thưởng thức.
Tề Ninh nghiêng đầu sang, nhìn thấy Điền Tuyết Dung đang vội vàng đi tới, hai gò má đỏ chín, trán lấm tấm mồ hôi thì ngạc nhiên hỏi:
- Phu nhân làm sao vậy?
Điền Tuyết Dung miễn cưỡng cười nói:
- Không có gì. Trà đã pha xong rồi, mời ngài tới phẩm.
Nàng nói không có gì, nhưng hai tay nắm vạt áo, rõ ràng là đang căng thẳng. Đôi mắt long lanh như nước hồ thu kia thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía đồ vật có phủ vải tơ đen kia.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo