Hiển nhiên Tề Ninh cũng đã nghe tới truyền thuyết Mạn Châu Sa Hoa, biết Mạn Châu Sa Hoa còn bị gọi là Địa ngục hoa.
Chẳng qua hắn lại không hiểu rõ lắm, vì sao giờ phút này Tiên Nhi lại thổi một quái khúc như vậy, tuy quả thật rất mới lạ nhưng thổi khúc có âm điệu bi thương như vậy vào lúc này, ít nhiều cũng không hợp hoàn cảnh lắm.
Lúc này Tiên Nhi lại cười uyển chuyển nói:
- Khúc phổ này trước Tiên Nhi đã từng nghe người ta thổi, có cảm giác khác mới lạ, hóa ra Tiêu công tử cũng thích.
- Khúc này quá bi thương, ta cũng không thích.
Long Thái thở dài nói:
- Nhưng một khúc này lại có thể khiến người ta trầm mê trong đó, không thể tự kiềm chế.
Dừng lại một chút, gã mới nói:
- Tiên Nhi cô nương, ta có một thỉnh cầu, không biết cô nương có thể đồng ý hay không.
- Mời Tiêu công tử cứ nói!
Long Thái nói:
- Ngày thường ta đều nhàn nhã vô sự, cũng thích đàn tấu vài khúc.
Nếu Tiên Nhi cô nương tiện thì có thể chép lại khúc phổ của Mạn Châu Sa Hoa này cho ta được không?
Gã tiện tay gỡ một khối ngọc bội bên hông xuống, nói:
- Khối ngọc bội này cũng đáng hai lượng bạc, coi như là báo đáp.
Trong lòng Tề Ninh không nhịn được mà mắng thầm một câu, nghĩ ông đây giúp ngươi chạy trước chạy sau, không hề thấy ngươi đưa chút bạc làm quà, lần này vì cầu nhạc phổ, không ngờ lại tặng ngay khối ngọc bội tùy thân. Đây là vật của hoàng gia, chỉ nhìn màu của ngọc bội đã biết tuyệt đối là thượng phẩm, giá trị không nhỏ rồi.
Tiên Nhi cười nói:
- Khó có được người tri âm, nếu Tiêu công tử đã coi trọng khúc phổ này thì tất nhiên Tiên Nhi sẽ dâng tặng, không dám nhận ngọc bội này của công tử.
Lập tức nàng cầm bút chép nhạc phổ, sau đó trình lên, nói:
- Xin mời Tiêu công tử nhận lấy.
Long Thái đưa tay tiếp nhận, lướt qua vài lần, nói:
- Âm luật kỳ lạ, cũng không dễ đàn tấu, về sau ta phải học tập cẩn thận hơn.
Gã đứng dậy, cười nói:
- Cẩm Y hầu, đã muộn lắm rồi, đa tạ ngươi hôm nay khoản đãi, lần sau nếu có cơ hội tới đây, ta sẽ làm việc kia, hôm nay xin cáo từ.
Trong lòng Tề Ninh thầm mắng, thằng ranh này ăn uống sướng miệng là đi, chuyện cần làm thì hẹn mình tới lần sau. Nhưng ngoài miệng hắn chỉ có thể nói:
- Như vậy chờ lần sau Tiêu công tử tới hãy làm vậy.
Tiễn Long Thái ra khỏi cửa, hắn áp sát tới, không nhịn được nói nhỏ:
- Hoàng thượng, vừa rồi cửa phòng đã bị đánh hỏng, có phải không?
- Ngươi thay trẫm đền chút bạc đi.
Long Thái nói:
- Trẫm mệt mỏi rồi, ngày khác sẽ tìm ngươi nói chuyện.
Hướng Thiên Bi bảo hộ Long Thái lên chiếc thuyền nhỏ đi về phía bờ, Tề Ninh thấy gã rời đi, lúc này mới lắc đầu, nghĩ thầm ở cùng với tiểu hoàng đế này toàn là mình bị thiệt. Chợt nghe có một giọng nói mềm mại truyền từ đằng sau tới:
- Hầu gia, nếu có chỗ Tiên Nhi chưa làm tốt thì xin đừng trách tội.
Tề Ninh xoay người, nhìn thấy Tiên Nhi trong veo như nước đang đứng phía sau mình, trên khuôn mặt xinh xắn còn lộ chút bất an, lập tức cười nói:
- Làm gì có chỗ nào không tốt, không cần phải suy nghĩ nhiều.
Tiên Nhi lúc trước có bị sợ hãi hay không?
- Không, không có.
Tiên Nhi cười thản nhiên, nói:
- Tiên Nhi vẫn chờ Hầu gia tới, hôm nay rốt cục Hầu gia cũng tới thăm Tiên Nhi. Tiên Nhi, Tiên Nhi rất vui mừng.
Gương mặt nàng đỏ lên, hơi cúi xuống, xinh đẹp tuyệt trần lại không mất đi vẻ quyến rũ, lúc này hơi thẹn thùng, nhìn càng động lòng người.
Tề Ninh thấy cô bé này quyến rũ động lòng người như vậy, trong lòng rung động, không kiềm chế được mà đưa tay tới, nắm bàn tay trắng mịn, nhỏ bé của Tiên Nhi, dịu dàng nói:
- Từ lần ly biệt trước vẫn bị nhiều việc vặt quấn thân, mãi không rút thời gian ra tới thăm nàng được.
Dạo này nàng có khỏe không?
Tiên Nhi dạ khẽ một tiếng, vẫn hơi ngượng ngùng như trước.
Dáng vẻ như vậy của nàng khiến trong lòng Tề Ninh càng ngứa ngáy. Dường như nàng nghĩ tới điều gì đó, lại nói:
- Hầu gia, người tới đây, Tiên Nhi cho người xem một vật.
Nắm tay Tề Ninh, nàng đi về phía một gian phòng khác. Ở trước cửa có một chuỗi ngọc châu trang trí, đúng là khuê phòng của Tiên Nhi.
Vừa vào bên trong phòng, mùi thơm tràn ngập mũi. Tề Ninh nhìn lướt qua mọi nơi, thấy cách bài trí cũng không khác lần trước mình thấy bao nhiêu, trong lòng nhịn không được mà nghĩ, nếu lần trước không phải là có người phun dịch độc thì chỉ sợ Trác Tiên Nhi này đã bị mình hái hoa rồi.
Tiên Nhi dẫn Tề Ninh tới ngồi xuống bàn, lúc này mới đi ra phía sau bình phong, rất nhanh liền trở lại, lấy một bức tranh ra. Tề Ninh cười nói:
- Tiên Nhi cho ta thưởng thức tranh à? Bản lĩnh đánh giá của ta cũng thấp kém lắm.
Tiên Nhi hé miệng cười nói:
- Hầu gia khiêm nhường rồi. Hầu gia, chẳng lẽ không biết Hầu gia đã là người rất nổi danh trên sông Tần Hoài này rồi sao?
Tề Ninh ngẩn ra, nghĩ thầm sông Tần Hoài chính là chỗ gió trăng, danh tiếng của mình rất vang dội ở nơi này cũng không phải chuyện gì đáng vinh quang lắm, hơi xấu hổ một chút. Trác Tiên Nhi thông minh hơn người, lập tức nói:
- Hầu gia, người đừng nghĩ nhiều.
Tại Kinh hoa thư hội, kỹ nghệ của người thắng hẳn bốn phương, chiếm hạng đầu cả cầm kỳ thi họa.
Sau lần đó, khắp nơi trên sông Tần Hoài đều kể chuyện Kinh hoa thư hội. Tiên Nhi nghe bọn họ nói, Hầu gia tuổi còn trẻ nhưng dù là cầm kỳ thị họa đều có tạo nghệ cực cao. Có người còn nói Hầu gia ẩn dấu rất sâu, cho dù toàn bộ kinh thành chỉ sợ cũng không tìm được văn nhân nào lợi hại bằng Hầu gia nữa.
Tề Ninh cười ha hả nói:
- Có thật bọn họ nói như vậy không?
- Tiên Nhi không dám nói lung tung.
Trác Tiên Nhi cười ngọt ngào nói:
- Bọn họ nói như vậy, trong lòng Tiên Nhi rất vui mừng.
Vừa nói nàng vừa mở cuộn tranh ra, nói:
- Hầu gia, người xem bức họa của Tiên Nhi thế nào? Có thể nói là được, không được trêu chọc Tiên Nhi.
Dưới ánh đèn dầu, Tề Ninh nhìn thấy đây là một bức chân dung.
Cách cục của bức họa này không nhỏ, bốn phía đều là người. Ở trung tâm của cuộn tranh là một gã thanh niên mặc cẩm y, khí vũ hiên ngang, giống như hạc giữa bầy gà. Tề Ninh chỉ nhìn thoáng qua liền lập tức nhớ tới tình cảnh tại Kinh hoa thư hội. Hiển nhiên bức họa này là miêu tả cảnh tượng ngày hôm đó. Mà thanh niên trẻ tuổi kia rõ ràng là mình rồi, cho dù là hình dáng hay tư thế động tác đều giống y như đúc.
Tuy nói cảnh tượng toàn bộ bức tranh này so với ngày đó cũng không phải giống lắm nhưng không khí náo nhiệt và khí chất như hạc giữa bầy gà kia lại được thể hiện ra vô cùng nhuần nhuyễn.
Tề Ninh không nhịn được vỗ tay khen hay:
- Tiên Nhi, đây là tranh của nàng sao? Ha ha ha, ta đâu có uy phong được như vậy.
Tiên Nhi dịu dàng nói:
- Trong lòng Tiên Nhi, Hầu gia còn uy phong hơn bức họa này nhiều lắm. Bút lực của Tiên Nhi kém cỏi, không thể vẽ vào tranh được.
Dưới ngọn đèn dầu, giai nhân như ngọc, mùi thơm nức mũi, Tề Ninh không nhịn được mà vòng tay ôm lấy eo Tiên Nhi. Tiên Nhi lại rất hiểu ý, thân thể mềm mại kề tới.
Tề Ninh kéo nàng ngồi lên đùi mình, cặp mông mềm mại rơi lên đùi hắn, mịn màng như bông.
Gương mặt Tiên Nhi đỏ bừng, ngửi thấy hơi thở đàn ông tỏa ra từ người hắn, cả người như không còn chút sức lực, thân thể run khe khẽ, hai mắt mơ màng đầy sương mù.
Ôm thân thể mềm ấm như ngọc trong ngực, Tề Ninh vô cùng thích thú, hỏi nhỏ:
- Sao lại vẽ bức tranh này?
- Tiên Nhi, ngày đó Tiên Nhi thường xuyên nhớ tới Hầu gia.
Đôi mắt mê người của Tiên Nhi giống như sắp nhỏ nước, ngượng ngập nói:
- Có buổi tối Tiên Nhi mãi không ngủ nổi, liền đứng dậy vẽ bức tranh này. Hầu gia, người, người đừng cười Tiên Nhi.
- Tranh của Tiên Nhi đẹp như vậy, làm sao ta lại cười.
Tay Tề Ninh vẫn ôm eo Tề Ninh, vuốt ve khe khẽ. Mặc dù còn cách một tầng quần áo mỏng nhưng cũng có thể cảm nhận được da thịt mềm mịn của Tiên Nhi. Hắn hỏi nhỏ:
- Những ngày ta không ở đây, nàng sống như thế nào?
Trác Tiên Nhi thông minh ra sao, làm gì không hiểu ý Tề Ninh, nói nhỏ:
- Tiên Nhi, Tiên Nhi không gặp khách. Thuyền hoa phải chi tiêu, Tiên Nhi cũng phải nuôi sống bọn họ, cho nên có đôi khi cũng sẽ cho người lên thuyền nhưng chỉ đánh đàn cách một tầng sa, không cho bọn họ thấy mặt.
Tề Ninh khẽ thở dài:
- Đây đều là do ta không tốt. Sau này ta sẽ phái người đưa bạc tới, cũng đủ tiêu dùng trên thuyền.
Nghĩ thầm cứ như vậy có phải là thành ra mình bao nuôi cô bé này hay không đây?
Tiên Nhi nói:
- Hầu gia không cần lo lắng cho Tiên Nhi. Tiên Nhi không gặp bọn họ, chỉ dựa vào đánh đàn cũng có thể nuôi sống mọi người. Tiên Nhi chỉ muốn lúc Hầu gia rảnh rỗi thì có thể tới đây gặp mặt một lần.
Tiên Nhi xuất thân ti tiện, cũng không có mơ ước gì khác! Nàng càng như vậy, Tề Ninh càng cảm thấy xấu hổ, nói nhỏ:
- Nếu ta đã sắp xếp như vậy thì không sai đâu.
Dưới ngọn đèn dầu, thấy vẻ xinh đẹp động lòng người của Tiên Nhi, đôi môi đỏ mọng ướt át hấp dẫn như anh đào, Tề Ninh nhất thời động tình, không nhịn được ghé sát tới. Tiên Nhi cũng không né tránh, thân thể mềm mại chỉ hơi căng thẳng một chút. Đợi môi Tề Ninh áp sát đôi môi mình, nàng không kìm được mà nắm lấy một cánh tay Tề Ninh.
Cặp môi thơm của Tiên Nhi mềm mại giống như vải vừa bóc vỏ, có hương thơm nhàn nhạt, xinh đẹp động lòng người. Nàng vẫn là thân xử nữ, mặc dù sống trên sống Tần Hoài nhưng chưa từng tiếp xúc với người đàn ông khác, nếm thử những thứ này nên có vẻ vô cùng ngượng ngùng, căn bản không dám mở mắt, chỉ ngượng nghịu dựa vào lòng Tề Ninh, để hắn tùy ý nếm đôi môi mình.
Tề Ninh thấy Tiên Nhi dịu dàng động lòng người như vậy, trong lòng vui mừng tới cực điểm. Bàn tay to chậm rãi lần từ eo Tiên Nhi đi lên. Thân thể mềm mại của Tiên Nhi run rẩy. Bàn tay kia đã tới ngực, đồi núi gập ghềnh, mềm mại lại vểnh cao. Tề Ninh không kìm chế được mà đưa tay mò tới, nắm nhẹ một cái. Thân thể mềm mại của Tiên Nhi run lên, bàn tay nhỏ bé nắm chặt, miệng rên khẽ một tiếng say lòng người.
Tề Ninh nghe thấy tiếng rên của nàng, toàn thân mềm nhũn, lại cảm thấy trái tim ngứa ngáy khó chịu, bàn tay lại bóp khẽ hai cái, mặc dù cảm thấy nơi đó của Tiên Nhi tròn và đàn hồi kinh người nhưng vẫn luôn có cảm giác như gãi ngứa qua giày, không kìm được lại đưa tay lên. Đợi tới chỗ cổ áo, Tề Ninh do dự một chút, nhưng cuối cùng cũng khó có thể ngăn cản sự hấp dẫn nhuyễn ngọc ôn hương này, bàn tay trượt tới, đã dò xét đi vào, duỗi vào bên trong yếm, chạm tới da thịt mềm mại mịn màng của nàng.
Tiên Nhi phản xạ có điều kiện, đưa tay nắm tay Tề Ninh lại, mở mắt ra, đôi mắt mông lung sương mù, hơi sợ hãi nói:
- Hầu gia, ta...
Tề Ninh kề sát tai nàng, thì thào nói:
- Đừng sợ, ta sẽ nhẹ nhàng thôi!
Trong lòng lại nghĩ tới chuyện đáng làm lần trước, lúc này vưu vật động lòng người này đang ở ngay miệng mình, lúc này căn bản không cần phải giả bộ thánh hiền.
Da thịt Tiên Nhi mềm mại mịn màng như đồ sứ, làm hắn yêu thích không thể buông tay. Đột nhiên nghe Tiên Nhi kêu a một tiếng khẽ, hóa ra bàn tay tác quái của Tề Ninh kia đã đặt trên khu vực mềm mại của nàng, một ngón tay lại nhẹ nhàng trêu chọc điểm đỏ sẫm trên bộ ngực sữa kia.
Trái tim Tề Ninh nhộn nhạo, lúc này cảm thấy da thịt Tiên Nhi mềm mại dị thường. Mấy vị nữ tử mà hắn từng qua tay từ trước tới nay mặc dù da thịt cũng hết sức nhẵn nhũi, như thiếu phụ Cố Thanh Hạm cũng chăm sóc da thịt cực kỳ mịn màng nhưng so với Tiên Nhi thì vẫn còn kém hơn một chút.
Da thịt Tiên Nhi trong trắng lộ hồng, mềm mại dị thường, giống như trứng gà vừa bóc vậy, dường như chỉ hơi dùng sức một chút là có thể bóp rách da thịt. Bàn tay hắn lướt quá không có nửa điểm tỳ vết, giống như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo.
- Hầu gia, đừng!
Tiên Nhi ngượng vô cùng, khuôn mặt xinh xắn áp vào vai Tề Ninh, không dám nhìn hắn.
Nữ nhân nói đừng đó là muốn, đạo lý này Tề Ninh hiểu rất rõ.
Hắn cười tà, tay lại nắm bộ ngực sữa mềm mại của Tiên Nhi, ngón tay cái nhấn nhẹ một cái. Tiên Nhi ư một tiếng, như đau như oán nhưng lại bao hàm xuân ý vô hạn, nhu tình mật ý đồng thời ập tới như thủy triều.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo