Tề Ninh giơ tay chém xuống, Hàn Nhận chém sắt như chém bùn chém đứt khóa sắt, sau đó hắn đẩy cửa bước vào.
Ngay khi hắn bước vào lập tức nghe được một hồi tiếng "ô ô ô" từ trong nhà phát ra, nhìn quanh bốn phía một chút, chỉ thấy những người bên trong bị trói hai tay sau lưng, hai chân cũng bị trói thật chặt, ngoài ra bọn họ còn bị bịt mắt, trong miệng bị nhét đồ nên không thể nhìn thấy cũng không thể nói chuyện.
Thế nhưng hiển nhiên bọn họ còn có thể nghe được âm thanh, khi nghe được bên ngoài có người đi vào, bọn họ liền có phản ứng.
Tề Ninh không biết tên đi lấy dầu đốt khi nào trở lại, bản thân hắn mạo hiểm giết người xông vào, nếu bị người phát hiện hậu quả sẽ rất khó lường. Trước hết không lo chuyện khác, hắn đi qua đem bộ thi thể kia kéo vào trong nhà, sau đó thu hồi khóa sắt bị chém đứt, đóng cửa lại, lúc này mới đi tới bên cạnh một người. Đầu tiên, lấy đồ vật bị nhét trong miệng người này ra, vừa mới lấy ra, người kia lập tức mở miệng mắng:
-Yêu nhân vô sỉ, các ngươi.....
Còn chưa nói hết, Tề Ninh đã che miệng hắn lại, lạnh lùng nói:
-Ta không phải là người của Hắc Liên Giáo, ngươi mà kêu nữa sẽ dẫn bọn chúng tới.
Người kia lắc lắc đầu, Tề Ninh buông tay ra, người kia nói:
-Ngươi nói gì? Ngươi là ai?
Tề Ninh tháo bịt mắt của người nọ, người kia liên tục nháy nháy mắt, hiển nhiên bị che mắt quá lâu, nhất thời có chút không thích ứng được.
Một lát sau, người kia nhìn rõ ràng Tề Minh, thấy Tề Minh quả thật không mặc quần áo của Hắc Liên Giáo, vì vậy nhỏ giọng hỏi:
-Ngươi là ai?
Tề Ninh thấy người này hơn 50 tuổi, tướng mạo hơi chút thô kệch, hỏi:
-Ngươi thuộc môn phái nào?
-Tông chủ Thiết Cốt Tông La Chiến!
Mặc dù người này bị bắt, thế nhưng khí thế của y không giảm, có điều hơi thở của hắn có chút yếu ớt, hắn hỏi:
-Ngươi rốt cuộc là ai? Cũng là người bị bắt ư? Nơi này là chỗ nào?
Thì ra người này còn không biết mình đang ở đâu, Tề Ninh lắc đầu một cái, nói:
-Nơi này là điện Hắc Thạch, tổng đàn của Hắc Liên Giáo.
Tông chủ Thiết Cốt Tông La Chiến giận dữ nói:
-Đám Hắc Liên Giáo hèn hạ này lại hạ độc, bọn ta đều trúng độc hết.
-Có phải là độc trong sương mù không?
-Không sai.
La Chiến nói:
-Đám yêu nhân này thật là mưu ma chước quỷ, bọn ta đã rất đề phòng rất cẩn thận cạm bẫy cơ quan của chúng, nhưng không ngờ bọn chúng lại phóng độc trong sương mù. Độc dược xâm nhập, hơi thở bọn ta lập tức không thông suốt, không cách nào vận nội lực, hơn nữa thân thể mềm nhũn không còn lực, mới miễn cưỡng giết hai tên yêu nhân thì đã không chịu nổi, cuối cùng rơi vào tay bọn chúng!
Nói đến đây, mặt y cũng có chút xấu hổ.
Thiết Cốt Tông là một trong tám bang mười sáu phái, thân là tông chủ một tông, y cũng là hạng người danh tiếng lừng lẫy trên giang hồ, nhưng lần này lại dễ dàng rơi vào tay địch, chuyện này làm cho La Chiến cảm thấy rất xấu hổ.
Y nhìn xung quanh một chút thấy xung quanh bị trói một đám người, vì vậy càng thêm kinh hãi.
Nhìn cách ăn mặt của một người, y sợ hãi hỏi:
-Vi Các Chủ của Kỳ Lân Các cũng ở đây ư?
Ngay lập tức có một người quay đầu lại, trong miệng phát ra tiếng "Ô ô", Tề Ninh biết chắc rằng người này chính là Vi Các Chủ.
Tề Ninh không nói gì, hắn không có bao nhiêu giao tình với đám người giang hồ tám bang mưới sáu phái này, mặc dù không có bao nhiêu ác cảm, thế nhưng cũng không có hảo cảm gì, có điều việc trước mắt là phải rời khỏi điện Hắc Thạch, hắn cần sự giúp đỡ của bọn họ, vì vậy Hàn Nhận vạch qua, cắt đứt mấy sợi dây trói La Chiến, hỏi:
-La Tông chủ, thân thể của ngươi.....
Hắn còn chưa hỏi xong, La Chiến không còn dây trói lập tức mềm nhũn nằm xụi lơ xuống đất, Tề Ninh vươn tay giữ lại, hỏi:
-Sao rồi?
La Chiến thở hào hển, nói:
-Thuốc độc này thật lợi hại, tới giờ dược tính vẫn chưa tản mất, cơ thể ta không có chút sức lực nào, ngay cả đứng cũng đứng không vững!
Giọng nói của y chứa đầy sự phiền muộn.
Tề Ninh ngẩn ra, hắn cũng thầm chán nản trong lòng. Không để ý tới La Chiến, hắn đi tới chỗ Vi Các Chủ của Kỳ Lân Các, cắt đứt dây trói. Vi Các Chủ giống như La Chiến lập tức uể oải ngã trên mặt đất.
Tề Ninh vốn định tập hợp sức chiến đấu của những người này để mở một đường máu, ai mà ngờ người nào trong đám cũng mềm oặt, chỉ nhìn hai người này cũng đủ biết tình huống của những người khác cũng sẽ không tốt hơn chút nào.
Với tình thế trước mắt, cho dù cắt dứt hết dây mây trói bọn họ cũng chỉ lãng phí thời gian. Không bao lâu nữa người của Hắc Liên Giá sẽ tới, hắn thì không có bản lĩnh giấu bọn họ trong một thời gian ngắn như thế. Hơn nữa nơi này có rất đông cao thủ của Hắc Liên Giáo, với tình trạng của những người này bây giờ, ngay cả người bình thường bọn họ cũng không đối phó nổi.
Điểm chết người là hắn đã giết người chém khoá, trừ khi người của Hắc Liên Giáo toàn đồ ngu, nếu không khi phát hiện, ngay lập tức sẽ biết có người lẻn vào. Tới lúc đó thành viên của Hắc Liên Giáo sẽ toàn lực truy tìm mình, bọn họ rất quen thuộc điện Hắc Thạch, trong khi hắn không biết gì về nó, bình yên trốn thoát trong tình trạng đó quả thật là nói chuyện viễn vông.
Khi hắn đang trầm ngâm, đột nhiên nghe được giọng của La Chiến:
-Vị tiểu huynh đệ này, có phải chúng ta đã công phá được điện Hắc Thạch hay không, những người khác dâu rồi? Vì sao không thấy bọn họ?
Tề Ninh thở dài, nghĩ thầm trong đầu bọn này thật đúng là đang nằm mơ, hắn nói thẳng:
-Quả thật tám bang mưới sáu phái sắp vây quanh điện Hắc Thạch, có điều bọn họ không tấn công, hơn nữa giáo chúng của Hắc Liên Giáo giống như đã hết đường để đi!
-Tốt!
La Chiến lập tức nói:
-Yêu nhân quấy phá cuối cùng cũng không ngăn được các lộ anh hùng.
Tề Ninh mắng trong lòng: tốt con khỉ, các ngươi là con tin, sinh tử chỉ trong chớp mắt. Tề Ninh không sợ đã kích bọn họ, hắn nói:
-Hắc Liên Giáo hẳn là không chịu nổi, bọn họ đang định đốt điện Hắc Thạch, bọn họ muốn cùng điện Hắc Thạch lấy mạng đổi mạng.
La Chiến sững sờ, kinh hãi hỏi:
-Vậy chúng ta sẽ ra sao?
-Tất nhiên là chết cháy trong biển lửa.
Tề Ninh thở dài, nói:
-La Tông chủ, vốn nghĩ các ngươi còn sức đánh một trận, có thể mở một đường máu, nhưng bây giờ xem ra mấy chục người ở đây chỉ có thể chôn cùng với Hắc Liên Giáo rồi.
Vi Các Chủ đã lấy đồ vật nhét trong miệng mình ra, hắn nói:
-Tiểu huynh đệ, ngươi là anh hùng ở đâu? Vì sao không trúng độc?
Tề Ninh nghĩ thầm trong lòng nếu còn ở đây nói nhảm, khi người của Hắc Liên Giáo tới, tình cảnh của hắn chẳng khác gì ba ba trong hũ.
Dù tránh không thoát sự tìm kiếm của bọn họ, cũng không thể ở đây chờ bọn họ bắt được, hắn nhỏ giọng nói:
-Hai vị, với tình trạng của các ngươi lúc này thứ cho ta không thể giúp được gì, các ngươi tự cầu phúc đi.
Nói xong hắn xoay người lại định rời khỏi.
La Chiến vội vàng lên tiếng:
-Tiểu huynh đệ, ngươi có thể tìm thuốc giải giúp bọn ta không? Đã có thuốc độc tất nhiên sẽ có thuốc giải, nếu có thể tìm thấy thuốc giải giải dộc trong người bọn ta, với thực lực cảu bọn ta, chưa hẳn là không có cơ hội mở đường máu chạy thoát.
Tề Ninh nghĩ thầm trong đầu: ý nghĩ của tên La Chiến này không tệ, thế nhưng thuốc giải không phải chỗ nào cũng có, cho dù có cũng sẽ nằm trong tay Độc Sứ Thu Thiên Dịch. Muốn cướp thuốc giải từ trong tay Thu Thiên Dịch có thể nói là nằm mơ nói mớ.
-Tiểu huynh đệ, ngươi xuất hiện ở chỗ này, có phải là do trong điện Hắc Thạch này có đường hầm gì đó không?
Vi Các chủ xé khăn vải che mắt mình xuống, hỏi:
-Nếu có đường hầm, nói không chừng chúng ta có thể chạy thoát.
Tề Ninh nghĩ trong đầu: tên Vi Các Chủ này rất không khéo, trong đầu thầm nghĩ nếu đường hầm đó thật sự có thể chạy thoát thân, hắn cũng không ngại nói cho bọn họ biết. Chỉ là cửa ra đã bị lấp kín. Biết chỉ càng níu kéo tốn thời gian, nguy hiểm sẽ càng lớn, hắn chắp tay nói:
-Hai vị, trước hết ta đi tìm một chút xem thử có thể tìm ra thuốc giải không, các ngươi chờ ở đây một chút.
Miệng thì nói vậy nhưng trong lòng hắn lại suy nghĩ phải nhanh chóng rời khỏi, nếu đám người này đã không còn sức tái chiến, mình không cần tốn hơi sức trên người bọn họ thêm nữa.
La Chiến lộ vẻ cảm kích, nói:
-Nếu là có thể chạy thoát, Thiết Cốt Tông nhất định sẽ cảm kích huynh đệ trượng nghĩa giúp đỡ.
Vi Các Chủ lại nói:
-Tiểu huynh đệ, ngươi qua đây, chỗ ta có món đồ, ngươi mang theo có lẽ sẽ có tác dụng.
Tề Ninh cũng không biết là vật gì, nhích tới gần, ngồi xổm xuống, hỏi:
-Vi Các Chủ, ngươi nói là....
Lời nói chưa dứt, hắn chợt thấy ánh mắt Vi Các Chủ có vẻ kỳ lạ, Tề Ninh rùng mình, biết sự việc có điểm không đúng. Ngay lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy ngực mình có chút đau đớn, tên Vi Các Chủ kia đã yên hơi lặng tiếng đánh một chưởng vào ngực Tề Ninh.
Tề Ninh căn bản không ngờ tới Vi Các Chủ còn nội lực, càng không nghĩ tới trong tình trạng này Vi Các Chủ lại đánh lén mình, mặc dù hắn đã cẩn thận, thế nhưng chuyện này căn bản là ngoài sức tưởng tượng, hoàn hoàn toàn làm cho người ta không ngờ. Một chưởng này đánh bay Từ Ninh ra ngoài, ngay sau đó ầm ầm rơi xuống mặt đất, cổ họng cảm thấy hơi ngọt, một ngụm máu từ trong miệng phun ra.
La Chiến kinh hãi, lạnh lùng hỏi:
-Vi Các chủ, ngươi làm gì vậy?
Chỉ thấy được Vi Các Chủ đang uể oải lại từ từ đứng dậy, cười nói:
-Thánh điện là nơi quan trọng há có thể muốn tới là tới muốn đi là đi, làm thế là quá coi thường Hắc Liên Giáo bọn ta.
Lời vừa nói ra, La Chiến lập tức hoảng sợ, mặt của Tề Ninh cũng thay đổi.
Ý của Vi Các Chủ dường như hắn cũng là người của Hắc Liên Giáo.
Kỳ Lân Các là một trong tám bang mười sáu phái, trên gian hồ có uy danh hiển hách, đường đường là Các chủ Kỳ Lân Các, sao lại là người của Hắc Liên Giáo được?
La Chiến vừa tức giận vừa nghi ngờ, Tề Ninh tay che ngực, đôi mắt nhìn chằm chằm Vi Các Chủ, chợt cười nói:
-Thì ra là như thế, ha ha ha, là do lão tử sơ sót.
La Chiến còn chưa hiểu, hắn hỏi:
-Tiểu huynh đệ, ngươi hiểu ra chuyện gì?
-Đường đường Các chủ Kỳ Lân Các, tất nhiên không thể nào là người của Hắc Liên Giáo.
Tề Ninh thở dài nói:
-Vị Vi Các Chủ trước mắt này nếu đã là người của Hắc Liên Giáo tất nhiên không phải là người của Kỳ Lân Các.
Hai mắt Tề Ninh lạnh lùng hỏi:
-Thế nhưng Hắc Liên Thánh Sứ dù sao đi nữa cũng là người có tên tuổi, ra tay đánh lén như vậy không thấy mất thân phận sao?
Ngực hắn trúng một chưởng, lúc này khí huyết trong ngực hắn đang quay cuồng, trong ngực mơ hồ nghe được sự đau đớn. Hắn rất khó chịu, hô hấp cũng không thông suốt, nói chuyện có vẻ cố hết sức.
-Hắc Liên Thánh Sứ?
La Chiến nhíu mày, chăm chú nhìn Vi Các Chủ hỏi:
-Ngươi là Hắc Liên Thánh Sứ?
Vi Các chủ uy nghiêm cười, nói:
-Quỷ vô hình, Mị vô ảnh, ta là Quỷ sứ làm việc tất nhiên sẽ lén lén lút lút, cần gì quan tâm tới danh tiếng.
Y giơ tay lên, khẽ vỗ khuôn mặt, lập tức lộ ra một khuôn mặt hoàn toàn khác với khuôn mặt của Vi Các Chủ.
hương 455: Quỷ vô hình, ma vô ảnh! Ẩn
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo