Lần này hắn đi Triều Ca, cứ tưởng rằng ít nhiều gì cũng sẽ đối phó được với Tiên Điện, thừa dịp lần này Long Thành phải đội cái nồi này, mình cũng có thể dùng phương thức hòa thuận trao đổi một hai với Tiên Điện, tiềm kiếm căn cơ, nhưng lại không ngờ được, Tiên Điện lại khó gần như thế, không những trước sau vẫn luôn không chịu chính thức tiếp xúc với mình, mà ngay cả vào bên trong nơi tổ chức bữa tiệc của Tiên Điện kia thì giọt nước đến gần cũng không để lọt.

Sau khi dự tiệc xong thì hắn lập tức quay trở về, cũng bởi vì hắn biết được ý của Tiên Điện, nếu có ở lại cũng không có gì thú vị.

Mà khi phải đối mặt với một thứ khổng lồ thần bí như này, mình nhất định phải cẩn thận hơn một chút.

Tiên Điện coi trọng ‘Thiên Địa Kinh’ như vậy, không thể loại trừ bọn họ có bản lĩnh để giám sát bất cứ sự thay đổi nào của Đạo Uẩn.

Nói không chừng, lần này mình dương danh ở Triều Ca như vậy, mà Tiên Điện vẫn cố chấp nhất định không chịu gặp mình, bản thân cái đó cũng chính là một thái độ của Tiên Điện, cái này ít nhất có thể cho thấy, bọn họ không hề coi mình là bằng hữu, mà thái độ không coi là bằng hữu thì đương nhiên là bất cứ lúc nào có thể trở thành kẻ thù… Đương nhiên, cũng có thể bởi vì Tiên Đế chưa về nên Tiên Điện không tiếp xúc với bất kỳ kẻ nào, nhưng lúc có thể nâng cao mức độ nguy hiểm của đối phương thỉ Phương Thốn sẽ tuyệt đối không hạ thấp nó xuống…

Mà ở lại Phương gia, Phương Thốn tin tưởng phần lớn những người ở thế gian này đều không thăm dò được mình

Nhưng hôm nay, mình đã đi tới đỉnh phong Thần Cảnh, bước kế tiếp chính là phá vỡ được cánh của của Tiên Cảnh.

Cho nên, ở lại Phương gia cũng sẽ không an toàn.

Mà đây cũng là suy nghĩ của hắn, nguyên nhân dứt khoát không cần ở lại nhà nữa.

...

...

“Tiên Cảnh, Tiên Cảnh...”

Nghĩ đếnnhững thứ này, Phương Thốn không kìm nén được khẽ thở dài đứng lên: “Tiên là như thế nào chứ?”

Có điuề, phân biệt rõ một chút, tự bản thân hắn cũng bật cười: “Bây giờ mà suy nghĩ những vấn đề này đúng thật là có chút trừu tượng...”

Sau đó hắn lại tự đưa ra câu trả lời cho mình: “Tiên, chính là cánh cửa thứ bảy!”

Hắn phất tay áo bên dưới một cái, thu lại quyển kinh kia, sau đó gọi Thiên Đạo Công Đức Phổ ra trước mắt.

Nhìn kĩ càng một chút thì thấy công đức của mình hôm nay ít đến đáng thương.

Chỉ có mười vạn!

Ở phía trước hắn đang bày ra quy tắc của ‘Thiên Hạ Hội’, cùng với môn quy của Thủ Sơn Tông, Lúc công đức của mình càng ngày càng ít, mình cũng đã rất khó để chia đến cho những công đức khác rồi, nhưng mà quan trọng nhất, vẫn là chưa truyền được ra ngoài quyển sau của “Vô Tương Bí Điển”, mặc dù Phương Thốn biết, cái này sớm muộn gì cũng sẽ truyền ra ngoài, đến lúc đó mình sẽ lại có một số lượng công đức lớn.

Chẳng qua là, đến hôm nay, công đức đã không phải là thứ quan trọng nhất nữa rồi.

Hắn tò mò Thiên Đạo Công Đức Phổ này, rốt cuộc thì là cái gì?

Hôm nay, mình đã đạt tới mức độ cao nhất của Thần Cảnh, phản ứng cảm xúc cũng khác, trước kia trong cảm giác của hắn, Thiên Đạo Công Đức phổ là không hình không ảnh, nếu không phải nó có thể mang đến cho mình vô số công đức, thì dường như là thứ không tồn tại vậy, nhưng mà hôm nay, hắn đã mơ hồ có thể cảm nhận ra được “hình”, có một loại đạo uẩn nhân quả nào đó đã ăn sâu vào trong thần hồn của bản thân…

“Bản Nguyên Thiên Tâm?”

Hắn không thể không nghĩ tới bí mật lớn nhất ở trên người huynh trưởng.

Hắn cũng đã mơ hồ đoán được từ sớm, dường như Thiên Đạo Công Đức Phổ có liên quan đến Bản Nguyên Thiên Tâm kia.

Chẳng qua là hôm nay mình cần phải hiểu rõ vấn đề quan trọng nhất chính là:

Rốt cuộc Bản Nguyên Thiên Tâm này là cái gì?

Trước đây mặc dù mình đã tự khắc chế bản thân, không đi tìm lĩnh hội m Dương Đại Ngục Kinh, nhưng vẫn là đã đọc toàn bộ một lần, mục đích thật ra cũng là ở chỗ này, chính là vì muốn xem một chút, xem xem trong phiên bản tiền triều này có bốn chữ “Bản Nguyên Thiên Tâm” ở trong không.

Đáng tiếc là, thật sự không có tìm được.

Cũng không biết là bởi vì tên khác nhau, hay là m Dương Đại Ngục Kinh này không hoàn chỉnh.

Có điều, cuối cùng thì cũng đi tới đâu hay tới đó đi.

Phương Thốn nghĩ đến đây thì lập tức giấu Thiên Đạo Công Đức Phổ đi, bước thẳng ra cửa nói với người hầu một tiếng: “Thu dọn hành lý!”

Mà bọn người hầu thì vô cùng hoảng sợ, sau đó lúc bọn họ đang vội vàng đi thu dọn thì Phương lão gia và Phương thái thái sớm nghe được tin đã nhanh chóng đỡ nhau chạy tới, vừa đúng lúc nghe thấy Phương Thốn dặn dò người hầu thu dọn hành lý, vẻ mặt Phương phu nhân lập tức trở nên buồn bực: “Sao nói lại nói một tiếng muốn đi thì đã đi luôn rồi, không phải trước đó con nói lần này quay về sẽ ở lại thêm mấy ngày sao?”

Phương Thốn vội vàng cười an ủi rồi nói: “Bây giờ con đi Thanh Giang, cũng không tính là rời khỏi nhà, nếu muốn quay về thì nửa ngày là đến nơi rồi.”

Phương phu nhân thở dài một hơi thật sâu: “Cái này không phải là chuyện bao lâu thì con quay về nhà, mấy ngày qua con luôn ở nhà, vừa mở mắt ra là có thể nhìn thấy con, bây giờ cả ngày chỉ bôn ba ở bên ngoài, làm những chuyện mà chúng ta nhìn cũng không biết là chuyện gì, con bảo chúng ta... sao có thể yên tâm được chứ?”

Nghe có vẻ chỉ là những lời lảm nhảm than phiền rất bình thường, nhưng trong lòng Phương Thốn bất ngờ xuất hiện một chút dịu dàng.

Theo lý mà nói, Phương lão gia tử và Phương phu nhân, cũng xem như là bậc cha mẹ mẫu mực, trung thực, đáng tin, không gây chuyện.

Bình thường không nhiều truyện cũng không quan tâm, chính là hai người họ chỉ ở nhà cặm cụi trồng hoa, nuôi cá, ngày này qua ngày khác, việc hứng thú cũng chỉ là hai vợ chồng già cùng nhau làm, người nọ nhìn người kia làm, hấp một nồi bánh mà thôi. Không nói đến những thân tộc Tiên gia khác cũng sống trong nhung lụa như thế, một người tu tiên cả họ được nhờ, động một chút là Tiên gia ra mặt, vạn tu tôn sùng, bình thường đến ngay cả Bảo Thân Kim Đan cũng không để vào mắt, bọn họ không ra khỏi cửa, cả đời này đại nhân vật có tu vi cao nhất mà bọn họ biết được chính là Bạch Thành Thủ của thành Liễu Hồ….

 

0.12293 sec| 2401.055 kb