Có thể bọn họ cũng không biết, Tiểu Hồ Ly mà bọn họ huấn luyện hằng ngày cũng không phải là thứ mà Bạch Thành Thủ có thể chọc vào.

Đương nhiên, điều này cũng có thể liên quan đến xuất thân, vốn dĩ bọn họ là gia đình nhỏ chỉ nghĩ cách sống qua ngày, chỉ mong sao được bình an vui vẻ, nếu thật sự có thể đổi được một nhà bốn người bọn họ an tâm qua ngày, nói không chừng đến ngay cả khi gia tài bạc triệu bọn họ cũng không thèm đếm xỉa đến…

Chỉ là bọn họ lại cứ phải sinh ra hai đứa con trai như vậy.

Khuấy động thế gian, trở nên nổi tiếng, nhưng cuối cùng lại hiếm khi thực hiện được mong ước nhỏ nhoi của họ.

Nghĩ đến đây, Phương Thốn không khỏi thấy áy náy.

Khó để có thể nói được sau này hắn sẽ đi được đến đâu.

Mà huynh trưởng của hắn, thực ra đã có đủ khả năng để ảnh hưởng đến năng lực của Đại Hạ, nhưng mà cho dù sau này hắn và huynh trưởng có thể làm được đại sự gì hay không, đi đến mức nào, Phương nhị công tử cũng thật sự đã mắc nợ nhị lão.

Nghĩ như vậy, hắn cũng chỉ có thể than nhẹ nói: “Sau này con sẽ trở về mấy lần.”

Sau đó hắn lại cố tình cười nói: “Chỉ sợ con ở trước mặt cha nương lâu, lại làm phiền đến cha nương rồi.”

“Con trai nhà mình, nên mắng thì mắng, nên oán trách thì oán trách, đâu có nhàn rỗi đến mức đó...”

Phương phu nhân nghe được, nhịn không được lau nước mắt.

Nhưng Phương lão gia nghe được, vội khuyên nhủ: “Con có chuyện riêng của nó, chúng ta không thể giúp, vậy cũng không thể gây thêm phiền phức được, gần đến giờ đi lại làm trong lòng nó loạn lên...” Vừa nói vừa nhìn sang Phương Thốn trừng mắt nói: “Vẫn nên nói chuyện chính đi...Con muốn đi thì cứ đi, có thể nhanh chóng cưới nương tử rồi sinh một đứa cháu trai để ta và nương ngươi trông, tốt xấu gì cũng có thể giết thời gian đúng không?”

“Ơ…”

Cuối cùng vẫn là là Phương lão gia thâm sâu, một câu này Phương Thốn cũng không biết phải trả lời thế nào.

...

...

Thời gian lần này trở về cũng không tính là lâu, đồ đạc đã thu xếp ổn rồi, đêm hôm đó tất cả mọi thứ đã sẵn sàng, còn Phương lão gia tự tay xuống bếp làm vài món ăn nhỏ, lôi kéo Phương Thốn nói khoác đến nửa đêm, mà Phương phu nhân lại chỉ quan tâm đến Phương Thốn ăn có ngon miệng hay không, kết quả Phương Thốn cũng chỉ có thể giống như Tiểu Hồ Ly và Dạ Anh, bị ép ăn hết nửa đĩa thịt kho tàu.

Dạ Anh ăn rất vui vẻ, ai mời cũng không từ chối.

Phương lão gia và Phương phu nhân rõ càng càng ngày càng thích Dạ Anh, Tiểu Hồ Ly bởi vì tuổi tác càng lớn nên bắt đầu chú ý đến thân hình của mình, không còn ngốc nghếch ham ăn như trước đây nữa, rõ ràng có chút bộ dáng không được thất sủng…

Điều này cũng khiến trong lòng Phương Thốn sinh ra một thắc mắc.

Lẽ nào nhà họ Phương được sủng ái hay không, không phải dựa vào huyết thống và độ tuấn tú, mà dựa vào có ăn được nhiều không?

Chẳng trách hai người đều có chút nhớ đến Mạnh Tri Tuyết trước kia...

Ngày thứ hai, pháp chu đã đậu ở ngoài thành, Phương Thốn cũng không có nhiều đồ đạc, lên đường gọn nhẹ.

Khi đang chậm rãi bước ra khỏi cửa, đột nhiên hắn nghe thấy một âm thanh: “Thời gian đến rồi......”

Phương Thốn xoay người lại, liền thấy hai con sư tử đá trước cửa một con nghiêng đầu, một con nhếch mép, vốn dĩ hai sư tử đá được đặt hướng mặt ra ngoài đường lớn của Phương trạch, nhưng mà lúc này lại mờ ảo giống như đã thay đổi góc độ, hoàn toàn nhìn thẳng vào người hắn.

Phương Thốn liền cười quay đầu lại vái chào nói: “Bái kiến hai vị chí tôn.”

Sau đó mới có chút kinh ngạc nói: “Hai vị cũng là định khế ước sao?”

Rất lâu về trước, Phương Thốn đã biết, lúc trước ông chủ Tần đã khế ước bảy năm, với hắn mà nói lúc rời khỏi thành Liễu Hồ còn lại ba năm, mà ba năm này ngoài dự đoán, chỉ là bởi vì bây giờ ông chủ Tần dẫn theo một tiểu Thanh Liễu ở bên ngoài tu hành, vì thế mới không nhắc đến chuyện này, nhưng hai vị ở trước cửa này, sao lại có thời gian như vậy? Trước đây hắn cũng chưa từng nói qua.

Mấu chốt chính là, hắn yên tâm rời đi, bởi vì có hai người ở đây…

Nếu như bọn họ cũng nói một tiếng muốn đi thì sẽ khá phiền phức…

“Ta nói là thời gian chứ không phải thời gian rời khỏi nhà họ Phương…

Sư tử bằng đá bên trái đang nghiêng đầu nói: “Nếu có thể ở nhà họ Phương, chúng ta thà ở đây suốt. Dù sao người nhà họ Phương cũng trong sạch, các cô nương đi ngang qua cửa cũng đẹp. Hơi thở của long mạch tỏa ra từ trong lòng đất, cũng khiến người ta cảm thấy dễ chịu ...

Vẻ mặt Phương Thốn sau khi nghe họ nói xong đã có chút cứng lại.

Sư tử đá đang cười nhếch miệng cũng cười lên: “Chỉ đáng tiếc, thời gian kia vừa đến, những ngày tháng tốt đẹp của chúng ta cũng kết thúc rồi, muốn không đi cũng không được, ta chỉ hy vọng tiểu tử ngươi có thể làm được việc, đến lúc đó biểu hiện tốt một chút, có thể hai huynh đệ chúng ta còn có cơ hội quay lại trước cửa Phương phủ, dù sao… ta vẫn thật sự luyến tiếc các cô nương ở trên phố…”

“…”

Phương Thốn có chút bất đắc dĩ.

Sau đó, hắn cũng nghiêm túc nghĩ lại, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, nói: “Thường ngày hai vị rất ít nói chuyện với ta, khó khăn lắm hôm nay mới chủ động nói chuyện, ta đúng là có một vài vấn đề, không ngại ở đây hỏi trực tiếp, xin hai vị có thể giải thích cho ta…”

Khi nói ra lời này, hắn thật sự rất nghiêm túc.

Hắn luôn cảm thấy, những cố nhân của huynh trưởng ở lại hoặc những người bạn cũ dù sao rất nhiều người cũng không phải là con người.

Bọn họ đều biết rất nhiều bí mật nhưng không chịu nói.

Hoàng Thần Vương biết một chút, ông chủ Tần biết một chút, lúc trước người ra ta ở núi Vấn Thiên, Nữ Kiếm Tôn cũng biết một chút, đệ tử mà hắn giữ lại Dạ Nữ cũng biết không ít, nhưng nếu nói thật vẫn là hai vị ở trước cửa này biết nhiều nhất, dù sao những người kia còn có vết tích để tìm ra, nhưng riêng chỉ có hai người này, Phương Thốn ngay cả lai lịch của bọn họ hắn cũng không rõ.

 

0.13793 sec| 2419.984 kb