Irina không nói được nữa, âm thanh nghẹn ngào đã khiến nó trở nên đứt quãng.
"Này, hai người làm cái gì vậy, có thể nói rõ hơn được không, tôi không hiểu gì cả."
Aina và Irina nói chuyện không đầu đuôi khiến cho Tiểu Miêu càng thêm mơ hồ nhưng Tiểu Miêu cảm nhận được việc này không hề đơn giản.
"Irina, tôi không sao, hi vọng lần này cô đừng ngăn cản tôi nữa, vì như vậy trong lòng tôi sẽ rất đau khổ... nếu như thuật hiến tế này luôn che giấu mà không dùng thì tôi học nó làm gì chứ? Năm đó Vu tổ đã nói rằng thuật hiến tế này không được sử dụng linh tinh nhưng ngài cũng đã nói một câu rằng nếu có một ngày cảm thấy nếu bản thân không dùng thuật hiến tế này sẽ hối hận cả đời thì hãy dùng tới nó..."
Nói đến đây, ánh mắt Aina không còn sợ sệt như trước mà bỗng nhiên trở nên nghị lực hơn rất nhiều, năng lượng sinh mệnh đang dần ra khỏi cơ thể cô, chậm rãi hội tụ lại pháp trượng, toàn thân Aina bắt đầu tỏa ra sức sống dào dạt.
Bỗng nhiên Aina làm ra hành động như vậy tất nhiên khiến cho O'Sullivan đứng một bên phải chú ý, cảm nhận được năng lượng sinh mệnh này đang bắt đầu tập hợp lại, vẻ mặt của O'Sullivan bắt đầu nghiêm túc lại, trong lòng cũng nảy sinh nghi ngờ.
O'Sullivan suy nghĩ về hành động của Aina lúc này, bỗng nhiên gã nhớ ra cái gì đó, biểu cảm trở nên vô cùng kinh ngạc: "Đây là? Sao cô có thể? Tên kia cũng không phải là thú nhân, hắn là ác ma!"
O'Sullivan vì quá xúc động nên không thể nói liền mạnh được cả câu, thậm chí ngay cả ý trong câu mà gã muốn biểu đạt cũng không rõ là gì.
Lúc này gã đã quá rõ ràng Aina định thi triển thuật hiến tế, chính bởi vì như thế gã mới khiếp sợ, nói năng lộn xộn như vậy.
"Nhưng... anh ấy là vị hôn phu tương lai cả tôi..."
Aina nói nhỏ một câu mà chỉ mình cô nghe thấy, khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc, sau đó pháp trượng vung ra, bắn về phía Tiêu Phàm phía xa xa!
Một luồng tia chớp đỏ như máu bắn ra từ pháp trượng của Aina, nhanh chóng bắn tới phía Tiêu Phàm.
Sau khi rơi xuống người Tiêu Phàm lập tức hóa thành một sợi dây máu nối giữa Tiêu Phàm và Aina, mà sợi dây máu này bắt đầu lăn tăn từng gợn sóng, giống như mạnh đập từng chút truyền tới người Tiêu Phàm.
Dần dần, sinh khí đang bao vây quanh người Aina lúc này trở nên yếu đi, vẻ hồng hào trên mặt Aina cũng theo năng lượng sinh mệnh đi về phía Tiêu Phàm mà dần biến mất, trở nên tái nhợt, cuối cùng cô không thể chịu được nữa mà ngã xuống đất nhưng nhìn ánh sáng màu máu phía xa xa, cô vui mừng nở nụ cười.
...
"Ôi, sao tên Mệnh Phàm kia không tiếp tục đè lên chiến sĩ Hổ nhân đánh, vừa nãy không phải là đè xuống đất mà "vuốt má" sung sướng thế à?"
Mọi người qua ống nhòm nhìn thấy Tiêu Phàm đã tránh khỏi người Buck, vẻ mặt vô cùng hoang mang, bọn họ không hiểu vì sao Tiêu Phàm không nhân cơ hội cực tốt này mà tiếp tục đánh tiếp.
Nhìn thấy Tiêu Phàm tình cảm ngoái đầu lại, bọn họ lập tức "ngầm hiểu" nhưng trong lòng không khỏi có chút khinh thường.
"Không thể nào, có cần làm dáng như vậy không chứ, chiến đấu còn chưa phân thắng bại, còn dám phân tâm đi nhìn mỹ nữ, trong 'Tân Sinh' này chỉ sợ có mình 'Lich King' Mệnh Phàm dám làm vậy thôi."
"Hả, có chuyện gì thế kia?! Mệnh Phàm tự nhiên biến thành một đám màu máu là như thế nào, nhìn qua thật quái dị!"
Sau khi nhìn thấy Tiêu Phàm ngồi lên Buck mà đánh.
Đám người chơi rảnh rỗi luôn nhìn chăm chú vào Tiêu Phàm nhưng bởi vì phạm vi nhìn của ống nhòm có hạn, không thể nhìn rõ Aina thi triển pháp thuật phía bên kia, đợi đến khi bọn họ phản ứng lại, phát hiện ra đã không còn thấy rõ Tiêu Phàm nữa mà hắn đã bị một luồng sáng màu máu rất đậm bao lấy, giống như kén của côn trùng vậy, nhìn tà dị vô cùng.
...
O'Sulliivan ngơ ngác nhìn Tiêu Phàm đang bị cái kén màu đỏ máu này bao lấy, trong lòng càng chắc chắn rằng Aina vừa mới thi triển thuật hiến tế...
Thuật Đại Hiến Tế - Hồn Tổ Tiên, O'Sullivan đã từng nhìn thấy miêu tả về pháp thuật này trong đống sách vở của Sương Ngữ thị tộc, thành viên của Vu tộc hy sinh sinh mệnh của mình để làm thức tỉnh chiến sĩ thú nhân tinh anh và cũng làm tăng thực lực lên.
Hiệu quả của Thuật Đại Hiến Tế - Hồn Tổ Tiên nghe qua thì rất mạnh nhưng hiệu quả chỉ có thể duy trì một đoạn thời gian, hơn nữa lại làm tổn hại tới thành viên của Vu tộc vô cùng lớn, cái giá phải trả của việc thi triển thuật này là không thể đoán được.
Cho nên Thuật Đại Hiến Tế - Hồn Tổ Tiên mới để thêm lên trước cái tên một chữ đại, chỉ ra sự khác nhau giữa nó với các thuật hiến tế khác, mà trong Vu tộc nó là một cấm thuật.
Quan trọng hơn nữa là, thuật hiến tế - linh hồn tổ tiên chưa bao giờ sử dụng ở trên người của tộc gã, hành vi của Aina quả thực chính là coi thường thú thần vĩ đại! Thuật hiến tế - linh hồn tổ tiên sao có thể dùng trên một người không phỉa là tộc Thú Nhân, hơn nữa người được thi triển thuật là một tên ác ma!
O'Sullivan nhìn kén máu trước mắt mình có chút run run, không biết là vì tức giận hay là vì sợ hãi.
Mà Buck thoát khỏi khống chế của "Tuyên Ngôn Thân Sĩ" của Tiêu Phàm, nhìn kén máu trước mặt mình, cảm thấy có chút kì lạ, gã không biết cái thứ đầy màu máu trước mặt gã là cái gì nhưng gã cảm nhận được hơi thở nguy hiểm mà nó phát ra, giữa không khí chẳng biết từ lúc nào mà xuất hiện hương thơm nhàn nhạt...
...
"Đây là cái gì vậy?"
Ngay cả những người chơi rảnh rỗi ngoài thành Aris cũng bị tình huống trên chiến trường hấp dẫn, giơ ống nhòm lên nhìn chằm chằm kén máu quanh người Tiêu Phàm.
"Ai biết 'Lich King' mệnh Phàm đang làm cái quỷ gì, vừa nãy còn bình thường, bây giờ chẳng biết thế nào nữa, cả người hắn bỗng nhiên đều là 'bà dì' rồi."
Bạn của người chơi kia cũng buồn bực, hắn ta muốn nhìn thấy Tiêu Phàm bị Buck giết chết, ai ngờ hiện tại Tiêu Phàm lại trực tiếp chui vào trong kén rồi.
"Mẹ nó! Kén máu bỗng nhiên phun lửa nổ tun rồi!"
Nháy mắt đám người chơi rảnh rỗi nhảy dựng lên, giọng nói trở nên vô cùng hưng phấn, giống như nhìn thấy caí gì ghê gớm lắm.
"A! Xuất hiện cái gì hay ho kia? Ác ma?!"
Bên bờ bên kia Thái Bình Dương...
"John, tôi cảm thấy anh cần cho tôi một lời giải thích."
Con ngươi màu vàng của Arthur lẳng lặng nhìn John đang ngồi cười cợt trước sofa, không gian như nặng nề hơn, còn có cả chút lạnh.
"Giải thích gì?'
John ngoáy ngoáy lỗ tai, cầm điều khiển từ xa tiếp tục chuyển kênh xem tivi, hình như tiết mục trong tivi quá mức nhàm chán, tốc độ John bấm điều khiển từ xa ngày càng nhanh hơn.
"Này!"
Arthur đưa tay mình ra, hơi nhấc lên một chút, màu da vốn đang khỏe mạnh chậm rãi biến màu, cuối cùng trở thành một bàn tay bệnh tật tái nhợt, mà ngón tay của hắn ta đột nhiên vươn dài ra một đoạn, trở nên vô cùng lợi hại, giống như vuốt sắc của mãnh thú vậy, móng tay vốn đang là màu trắng lại nhiễm một màu đen đầy kì bí.
"Trời ơi, không hổ là Arthur 'con trai yêu' của John ta, cậu ở trong trò chơi bắt đầu ác ma hóa rồi sao?" John nhìn biểu hiện của Arthur, sung sướng kêu lên giống như là phát hiện ra thứ gì hay họ vậy.
"Ác ma hóa?" Arthur nghe John nói, nghi ngờ hỏi lại.
"Đúng rồi, không phải cậu trong trò chơi thức tỉnh kỹ năng 'ác ma hóa' sao, đây là easter egg của tộc Ác Ma." John nói: "Nó tựa như một kỹ năng thiên phú của tộc Ác Ma cũng là một danh hiệu đặc sắc của tộc Ác Ma, nếu không thì sau cấp 10, người chơi chỉ có hai kĩ năng bình thường khẳng định sẽ khóc đến chết."
"Easter egg? Tôi không thấy những người chơi xung qunh tôi có gì 'ác ma hóa' đâu?"
"Vớ vẩn! Chỉ có một số lượng người chơi rất nhỏ có được thiên phú bẩm sinh mới có thể 'ác ma hóa' được, nếu như ai cũng làm được thì 'ác ma hóa' có gì đặc sắc!" John nói với Arthur.
"Vậy những người chơi phổ thông sau cấp 10 không thể giác ngộ được 'ác ma hóa' khẳng định khóc tới chết sao?"
"A... ít nhất thì... bọn họ vẫn có hi vọng."
"Hi vọng..." Arthur không nhận xét gì về cái này: "Còn sao anh lại làm cho nó màu mè như vậy, tay tôi đã biến thành móng vuốt rồi!"
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo