Trước đó bọn Tiêu Phàm thật vất vả mới cắt đuôi được O'Sullivan, thế nhưng bởi vì con nhóc Aina này "chạy" thật quá mức lề mề. không thể kéo dài được khoảng cách, thế nên đám người O'Sullivan lại đuổi gần tới rồi.

Tiêu Phàm nhìn thấy đám người O'Sullivan chạy tới, không nói nhiều liền quay lại xông về phía bọn chúng, định lăp lại chiêu cũ.

Sau khi bị ăn đòn một lần, O'Sullivan đâu còn dám sơ suất nữa, gã che lại hạ bộ, vừa đánh vừa lui, kéo dài khoảng cách, tránh Đồ Đằng mà Tiêu Phàm phóng tới phía bọn gã, vừa giảm tốc đôh đám người Tiêu Phàm.

Vốn là O'Sullivan kiêu ngạo bị bọn Tiêu Phàm dạy dỗ một phen liền bắt đầu đi vào con đường đáng khinh rồi.

O'Suliivan đáng khinh như vậy, Tiêu Phàm thật là một chút biện pháp để đối phó cũng không có, chỉ có thể mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau.

Sau trăm nghìn đắng cay, phía cuối chân trời không phải là một thảm cỏ xanh biếc, một số những ngôi nhà bạt nhỏ xuất hiên trong tầm mắt của Tiêu Phàm, tuy rằng nhỏ đến đáng thương nhưng ít ra cũng khiến cho Tiêu Phàm cảm nhân được hi vọng chiến thắng, trong lòng không khỏi thởi dài nhẹ nhõm một hơi.

"Cố lên, mọi người kiên trì thêm một chút nữa, chúng ta sắp trở lại thành Aris rồi!"

Nhưng khi Tiêu Phàm vừa nói xong câu cổ động mọi người liền cảm thấy mặt đất dưới chân rung chuyển, hình như có vật gì đó đang lao tới phía bọn họ.

Ngay sau đó, một bóng dáng cùng với từng bước đi nặng nề từ xa tiến lại, phía sau là bụi mù cuồn cuộn.

Nó nhanh chóng vọt tới phía trước đám người Tiêu Phàm rồi dừng lại.

Sau khi trồi lên mặt đất nó dẫm chân một cái, bụi mù cũng theo đó mà bay đi...

Thành Aris...

"Ê, hình như là thật đó! "Lich King" Mệnh Phàm thật sự ở phía bên kia kìa! Còn có hai cô em gái xinh đẹp nữa, ơ không phải đâu! Con mẹ nó sao đã biến thành ba người rồi!"

"Đồ ngốc! Người ta vốn là có ba người, anh quên mất trước kia hắn ta còn có một em gái tội nghiệp đáng thương bị Mệnh Phàm quên mất à? Người ta đó là chịu trăm nghìn đắng cay tới "tiễn" đó!"

"Tôi hận! Tôi hận ông trời thật bất công!"

"Anh có rảnh ở đây hận sao, không bằng đi giảm béo đi, tính cách này của anh thì ai thèm thích chứ?"

"Nhưng mà các ngươi cũng chỉ chú ý Mệnh Phàm sao, chẳng nhẽ không phát hiện ra hai con quái vật cũng ở phía đó sao?"

Nghe người này nói vậy, trong mắt đám người chỉ nhìn thấy Tiêu Phàm và Aina kia rốt cục nhìn thấy con quái vật, sau đó xấu xa cười lên, cười đến thật sảng khoái.

"Tên cặn bã Mệnh Phàm này, mày lừa tao sao, giờ thì hay rồi, mày cũng bị hai cong quái vật này tóm được, thật là ác giả ác báo mà!"

...

Bên giờ người chơi trong thành Aris đều tụ tập lại ngoài thành nhìn về phía xa, dính chặt vào bóng dáng của đám người Tiêu Phàm.

Nhìn thấy Tiêu Phàm bị hai gã NPC bắt lấy, tất cả đều hưng phấn, có cảm giác như đã được trả thù, hoàn toàn quên mất thực ra chính hai tên NPC cấp cao này mới làm họ bị tuột cấp.

Quân Sư Xấu Bụng cùng mọi người dừng lại, lắc lắc đầu, thở dài nhẹ một cái bởi vì gã biết rằng đây là thứ bản thân không thể nào cản được

Tuy rằng đã thoáng thấy bóng dáng của Thái Thập Tam nhưng khoảng cách Thái Thập Tam chạy tới thành Aris còn dài hơn thời gian bổ xuống một búa, cái cảm giác chỉ có thể lặng yên nhìn bi kịch xảy ra thật là vô cùng khó chịu.

Lúc này người có tâm trạng còn tệ hơn cả Quân Sư Xấu Bụng chắc chắn là Tiêu Phàm, thật vất vả chịu đựng đến giờ khắc này, bây giờ nhiệm vụ đã sắp hoàn thành bỗng nhiên lại nhảy ra một tên NPC chiến sĩ hổ nhân Buck cấp 60, khiến cho tất cả mọi công sức sắp đổ xuống sông xuống biển rồi.

"Buck, sao anh lâu vậy mới đuổi tới!" Trong giọng điệu của O'Sullivan mang chút trách cứ nhưng trên mặt lại đầy vẻ vui sướng: "Được được được, bây giờ nhanh chóng xử lý bọn họ cho tôi đi!"

Lúc này Buck đang thở hổn hển, lặn lội đường xa đã tiêu hao phần lớn thể lực của gã, khiến gã lúc này có hơi mệt mỏi nhưng lấy thể trạng lúc này của Buck để đối phó với bọn Tiêu Phàm vẫn là thừa sức.

Buck nắm chặt búa của mình trong tay, bay thẳng tới phía Aina, gã muốn triệt để kết thúc nhiệm vụ lần này.

Aina hoảng sợ nhìn Buck đang đánh về phía mình, còn có cả chiếc búa hung tàn trong tay gã, cả người cô ngẩn ra, Irina trong lòng Aina lúc này cũng đầy tuyệt vọng...

Đúng lúc này, một luồng dung dịch phun ra kết tủa lại, bám chặt lấy chân phải của Buck.

Buck đang chạy nhanh bỗng nhiên chân phải bị dính lại, cả người theo quán tính nghiêng về phía trước, cắm mặt xuống đất phịch một tiếng, vang xa bốn phía.

Nhẫn Slime có thể bắn ra một đám chất nhầy slime, dính lấy mục tiêu 5 giây.

Lúc này trong lòng Tiêu Phàm thở nhẹ một hơi, đường bắn của nhẫn phun chất nhầy slime thật là kỳ dị, Tiêu Phàm còn sợ sẽ bắn trượt, may mắn là cuối cùng vẫn trúng đích.

Trong lòng Tiêu Phàm hiểu rõ, trước mắt muốn xử lý Buck, hoàn toàn là không thể nào.

Cho nên bây giờ Tiêu Phàm cũng chỉ có thể kéo dài thời gian, tựa nhủ O'Sullivan đã làm với bọn hắn vậy.

Nhưng bi kịch chính là loại hình nhân vật của Tiêu Phàm trong trò chơi này không giống với O'Sullivan có một loạt các loại phát thuật hạn chế hành động của đối phương, bởi vậy Tiêu Phàm chỉ có thể vừa đi vừa tính mà thôi.

"Mèo con, mày đưa các cô ấy tiếp tục chạy, tao ở đây giữ chân bọn chúng."

Sở dĩ Tiêu Phàm giao nhiệm vụ gian khổ này cho mèo con là vì khi chiến đấu Thái Thập Tam vô cùng dễ nổi nóng, đã nóng lên thì có thể ở lại cùng đánh nhau với hai con NPC là hoàn toàn có thể, nếu vậy thì hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.

"A?!" Mèo con cũng vô cùng ngạc nhiên với quyết định này của Tiêu Phàm.

Nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tiêu Phàm, nó biết đây không phải chuyện đùa.

Hắn lại giao chuyện quan trọng như vậy cho mình ư?

Nhưng vì sao lại giao chuyện quan trọng như vậy cho mình chứ, không phải là còn có một vị có thù với "ngực" sao?

A, ta biết rồi, ta đã nói rồi đấy thôi, mèo con ta trời sinh thông minh, làm sao Mệnh Phàm có thể không phát hiện ra chứ?

Hừ! Suy nghĩ rốt cục đã thông suốt, so với bên em gái ngực "phẳng" kia thì mèo con ta đây còn quyến rũ hơn!

"Ngươi yên tâm đi, thấy ngươi đã biết điều như vậy, lần này bất kì giá nào ta cũng giúp ngươi một phen!" Mèo con vừa vỗ ngực vừa nói.

Tuy rằng Tiêu Phàm cảm thấy lời mèo con nói có chút quái lạ nhưng cô ấy đồng ý thì Tiêu Phàm vẫn hiểu được, cho nên cũng không để ý chi tiết này lắm : "Được thôi, giao cho cô đi."

Nói xong Tiêu Phàm quay người sang chỗ khác, tiếp tực đối mặt với Buck và O'Sullivan...

Buck không ngờ bản thân gã lại bị tiểu ác ma này làm cho vồ ếch một cái, cố sức kéo đùi phải dính trên đất của mình, kéo một lúc lâu rốt cục đã kéo ra được.

Buck lại đứng lên lần nữa, đôi mắt hổ của gã nhìn chằm chằm vào Tiêu Phàm, sau đó không nói không rằng, ném cây búa về phía Tiêu Phàm!

Tên Buck này dễ xúc động lại dễ giận, Tiêu Phàm đã ra tay trước với hắn, khiến cho hắn phải chịu thiệt một lần, Buck không băm vằm Tiêu Phàm ra thì thật không bình ổn được cảm xúc trong lòng, hơn nữa theo gã, tên Tiêu Phàm cặn bã yếu kém này chỉ cần một búa của gã là có thể chém hắn thành hai nửa rồi.

...

Bên kia, Tiểu Miêu nhân được sự "tin tưởng" của tiêu Phàm, tâm trạng có chút vui vẻ, nhanh chóng tóm Thasi Thập Tam và Aina cùng chạy.

"Chúng ta đi, Braham phải làm sao bây giờ?"

"Đúng vậy, tôi muốn ở lại giúp Phàm ca!"

"Mệnh Phàm đã giao cho tôi, thừa lúc hắn ở lại kéo dài thời gian, tôi phải đưa các cô về thành Aris cho nên bây giờ các cô phải nghe tôi!" Tiểu Miêu mặc kệ bọn họ, chỉ dùng sức kéo các cô về thành Aris.

"Nhưng..."

"nhưng cái gì mà nhưng, "Lich King" Mệnh Phàm là người dễ chết như vậy sao, cùng lắm thì hắn ta lại nổ đoàng một cái rồi lại sống lại mà thôi." Sau khi Tiểu Miêu nhìn thấy lần sống lại kì dị đó của Mệnh Phàm, hình như cũng có chút mê tín rồi.

"Đúng vậy, Phàm ca là vô địch!"

"Thật sao, nhưng mà trong lòng tôi vẫn có chút lo lắng cho Braham?"

...

0.53151 sec| 2425.969 kb