Đợi đến lúc Tiêu Phàm đến được trước mặt Nhân Sinh Bại Khuyển, từ “nhất” cũng đã được thốt lên, đồng thời trên người Nhân Sinh Bại Khuyển cũng xuất hiện một màu xám tro nhàn nhạt.
Nhìn thấy màu sắc quen thuộc này, trong lòng Tiêu Phàm có sự suy đoán về cảnh ngộ mà mình đã gặp phải trước đó, thế nhưng bây giờ cũng không phải là lúc đi nghiệm chứng ý nghĩ của hắn, chém chết Nhân Sinh Bại Khuyển dưới kiếm của mình mới là việc cấp bách nhất lúc này.
Frostmourne và thanh Ảm Long Minh Viêm giao nhau rồi chém về phía ngực của Nhân Sinh Bại Khuyển, Nhân Sinh Bại Khuyển không tránh không né, vẻ mặt hơi ngu dại nói ra một chữ cuối cùng: “Đẹp!”
Hai tay của Tiêu Phàm cầm kiếm, sử dụng chiêu chém theo hình thập tự giao nhau quả thực cũng xứng với từ “đẹp” kia, cho dù là thời gian hay góc độ đều vô cùng hợp lý, thế nhưng điều không được hoàn mỹ chính là Nhân Sinh Bại Khuyển đã sống sót dưới một đòn đánh chết chắc thế này.
...
Giây phút đó, Nhân Sinh Bại Khuyển phải đối diện với hai kiếm hung tàn của Tiêu Phàm, thế nhưng đằng sau gã lại là một luồng ánh sáng ôn hoà...
Sóng Trị Liệu...
Lại là Sóng Trị Liệu, hơn nữa còn là Sóng Trị Liệu có lượng trị liệu khuếch đại nhất mà Tiêu Phàm thấy được từ đó đến giờ, bởi vì người triển khai nó chính là NPC cấp 60, Shaman của Hồ tộc O'Sullivan.
Lúc nhìn thấy trên người của Nhân Sinh Bại Khuyển xuất hiện một tầng màu xám tro, trong lòng Tiêu Phàm đã có sự suy đoán, bởi vì hắn thực sự quá quen thuộc với đặc hiệu của kỹ năng này.
Màu sắc này cũng đã từng xuất hiện trên người của Bạch Diện Thư Sinh khi gã ta đánh nhau với Vệ Thần, đây là kỹ năng nghề nghiệp của Shaman, có thể tăng cường sức phòng ngự trong phạm vi của đồ đằng, [Thạch Phu Đồ Đằng].
Biết được điều này, cái khựng lại trong lúc hắn cố gắng lao đến cũng dễ dàng giải thích hơn, nó cũng là kỹ năng nghề nghiệp của Shaman, chỉ có điều lần đó là kỹ năng làm chậm lại tốc độ di chuyển của kẻ địch, [Địa Phược Đồ Đằng].
Do trước đó chiến sĩ Hổ Nhân của Chiến Minh, Buck hoàn toàn không thể gia nhập chiến đấu bởi vì có hơi thở của Vu tộc, Tiêu Phàm liền mang theo cái ấn tượng ban đầu đó mà vô thức quên đi NPC O'Sullivan này.
Thế nhưng hắn không thể nào nghĩ đến, O'Sullivan lại là một Shaman kiểu phụ trợ. Tuy rằng O'Sullivan lệ thuộc vào Thị tộc Sương Ngữ, trên người gã ta có khế ước bị phản phệ khi công kích Vu tộc, thế nhưng điều này hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc gã ta tiến hành phụ trợ cho “Hoàng Hạ Tứ Kiệt”!
Chỉ cần O'Sullivan triển khai kỹ năng không trực tiếp khiến cho HP của Tiêu Phàm bị giảm sút, vậy thì tất cả hành động trong lúc chiến đấu của gã ta đều được khế ước cho phép.
Đáng ghét! Tên NPC này thực sự quá xảo quyệt mà!
Tuy rằng O'Sullivan chỉ là NPC kiểu phụ trợ, thế nhưng khi Tiêu Phàm nghĩ đến cấp bậc của gã ta, trong lòng hắn lại càng nặng nề hơn.
Nhìn Nhân Sinh Bại Khuyển đã khôi phục năng lực hoạt động nhưng lượng HP của gã đã không còn nhiều, Tiêu Phàm thật sự rất muốn đến chém thêm một chiêu kiếm, đáng tiếc bây giờ hắn đã không còn cơ hội này nữa rồi.
Sau khi Nhân Sinh Bại Khuyển nói xong từ “đẹp” cuối cùng, gã lập tức che vết thương lại rồi lùi về phía sau, mà ba người còn lại của “Hoàng Hạ Tứ Kiệt” đã đến đây để giúp đỡ. Nếu Tiêu Phàm lỗ mãng tiến lên, rất có thể sẽ bị bọn họ bao vây rồi giết chết.
Trong lòng Tiêu Phàm cảm thấy vô cùng tiếc nuối, do sự sơ sẩy và bất cẩn của hắn, thế nên hắn mới tính sót sức chiến đấu của NPC đối địch là O'Sullivan, khiến được bản thân bỏ lỡ cơ hội chém chết một người trong “Hoàng Hạ Tứ Kiệt”.
Mà bây giờ sau khi sử dụng sát chiêu [Tuyên Ngôn Thân Sĩ], Tiêu Phàm muốn đánh bại từng người trong bốn người thì e là càng khó khăn hơn.
...
Đúng lúc này, Irina vẫn luôn ở trong lồng ngực của Aina để dưỡng thương lặng lẽ tỉnh dậy, nó nhìn O'Sullivan khoác đấu bồng và chống pháp trượng ở sân bên kia, trong lòng lập tức kinh hãi: “Tại sao lại là O'Sullivan đại nhân, tại sao O'Sullivan đại nhân của Thị tộc Sương Ngữ lại xuất hiện ở đây chứ?”
Thái Thập Tam nghe được lời nói của Irina thì hơi khó hiểu: “Gã rất lợi hại sao?”
“Thực lực hiện nay của O'Sullivan đại nhân chỉ có cấp sáu (chú thích: NPC và người chơi, 1 cấp = 10 cấp), so với thế hệ trước của trận doanh Thú Nhân cũng không phải là mạnh, thế nhưng lại là người nổi bật trong thế hệ trẻ của trận doanh Thú Nhân, được khen là người trẻ tuổi có thiên phú nhất trong trận doanh Thú Nhân vào những năm gần đây, là người được tuyển vào Thị tộc Sương Ngữ mới nhất, không nghĩ đến ngài ấy lại xuất hiện ở đây, lần này chúng ta có phiền phức lớn rồi...”
Trên khuôn mặt của Irina lộ ra sự sầu khổ, càng có vẻ tiều tụy hơn.
Tom Cruise nhìn thấy Irina đã tỉnh lại thì lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng sau khi nghe được lời nói của Irina, nó nhìn Tiêu Phàm đang đứng lẻ loi ở giữa chiến trường rồi nắm chặt chuôi kiếm Tây Dương mini của mình.
Tuy nhiên sau khi nhìn thấy dáng vẻ hung tàn của “Hoàng Hạ Tứ Kiệt” lần nữa, Tom Cruise không thể không hạ thấp cái đầu nhỏ của mình lần thứ hai.
Giờ phút này, nó bỗng nhiên cảm thấy mình thật là vô lực...
Aina nghe thấy Irina đang trong lồng ngực của mình lại nhắc đến O'Sullivan lần thứ hai, trong lòng không khỏi cảm thấy ủ rũ, nếu cô cũng kiệt xuất như O'Sullivan, có lẽ cô đã có thể giúp đỡ Brahma vào giờ phút này rồi.
Thái Thập Tam lại khác, cô hoàn toàn không hiểu nội dung trong câu nói của Irina.
Thái Thập Tam cảm thấy cái gì mà cấp 6, cái gì mà người nổi bật, ở trước mặt Tiêu Phàm thì những cái đó chẳng là cái thá gì cả. Lúc này thì Tiêu Phàm chính là tín ngưỡng của cô, cô tin rằng Tiêu Phàm nhất định sẽ báo thù cho mấy người Đại Ca Cầm Đầu.
Tiểu Miêu thì hoàn toàn không để ý đến cuộc nói chuyện của Irina, lực chú ý của cô ta hoàn toàn tập trung vào lời nói trước đó của "Hoàng Hạ Tứ Kiệt".
Hai mắt Tiểu Miêu nhắm lại, cô ta thầm nhủ trong lòng, chậc chậc, "Lich King" Mệnh Phàm và mấy tên biến thái này rất có vấn đề ~ tuyệt đối có vấn đề đó ~ không phải như vậy thì tại sao người ta lại vô duyên vô cớ mà khen hắn đẹp chứ.
Không thể không nói có lúc phụ nữ sẽ trở nên vô cùng nông cạn, chính là bởi vì phần nông cạn này làm cho các cô ấy vẫn cảm thấy ung dung vui sướng vào giờ phút này, mà là một người đàn ông thì Tiêu Phàm không thể tùy ý như các cô ấy vậy, bởi vì hắn còn phải đối diện với cuộc chiến của mình, hơn nữa còn là một cuộc chiến đầy gian khổ...
...
"Này, mấy người còn ổn không vậy? Tuy mấy người luôn nhấn mạnh là không cần sự hỗ trợ của tôi, thế nhưng tôi thấy dáng vẻ lúc nãy của mấy người, dường như sắp bị tên ác ma nhỏ bé này giết chết, vì vậy tôi không nhịn được nữa mà ra tay rồi." O'Sullivan mỉa mai cười nói, giọng nói vô cùng tùy ý, tràn ngập ý vị trêu chọc.
O'Sullivan không thèm nhìn đến Tiêu Phàm dù chỉ là một chút, bởi vì trong mắt gã ta, loại người chỉ mới có cấp 3 như Tiêu Phàm thực sự quá kém cỏi, nếu không phải vì sự hạn chế của khế ước, gã ta cảm thấy mình đánh một cách tùy ý cũng có thể bóp chết Tiêu Phàm.
Thật ra ở trong mắt O'Sullivan, "Hoàng Hạ Tứ Kiệt" cũng là như vậy, chỉ có điều đối với gã ta mà nói, lúc này "Hoàng Hạ Tứ Kiệt" vẫn còn giá trị lợi dụng mà thôi.
Lúc này sắc mặt của đám người "Hoàng Hạ Tứ Kiệt" cũng không tốt, bởi vì nếu lúc nãy O'Sullivan không ra tay, Nhân Sinh Bại Khuyển thật sự sẽ bị mất mạng dưới chiêu kiếm đó của Tiêu Phàm.
Trong lòng Nhân Sinh Bại Khuyển rất tức giận, từ xưa đến này chỉ có gã đào hố cho người khác nhảy thôi, nào ngờ hôm nay gã lại bị Tiêu Phàm gài hàng, hơn nữa suýt chút nữa thì gã cũng đã chết.
Nhân Sinh Bại Khuyển nhìn Tiêu Phàm trước mắt mình, cảm thấy Tiêu Phàm càng ngày càng đáng ghét, cây loan đao đã bị Nhân Sinh Bại Khuyển cất lại từ sớm lại được rút ra lần thứ hai.
Phá Quân là người có bệnh ép buộc nặng, cái cảm giác bị người ta ép nói chuyện khiến cho cả người hắn ta đều khó chịu, ước gì có thể chém chết Tiêu Phàm bằng một chiêu kiếm.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo