Lúc này bảo kiếm trong tay Tiêu Phàm vô cùng sắc bén, nhưng lại hoàn toàn không di chuyển. Lúc Tiêu Phàm bắt đầu trận chiến cũng không dùng nó mà lại dùng... miệng...
Hắn vô cùng tự nhiên nhìn "Hoàng Hạ Tứ Tuyệt", môi mỏng khẽ mở ra, giả vờ thâm trầm hỏi: "Ai là người đẹp trai nhất trên thế giới?"
...
Tiểu Miêu nhìn thấy Tiêu Phàm một mình đi về phía trước, tiến vào trong sào huyệt của địch thì đột nhiên cảm thấy "Lich King" Mệnh Phàm danh tiếng lẫy lừng kia cũng hơi đáng thương.
Vừa nghĩ tới cuộc đời một vị vua danh tiếng sẽ kết thúc vào hôm nay, dù là ai cũng sẽ cảm thấy hơi thương cảm cho hắn, dù hắn là "Lich King" nổi tiếng tệ hại đi chăng nữa.
Huống hồ là một người đang đứng cùng trận doanh với Tiêu Phàm. Vì vậy, lúc Tiểu Miêu nhìn về phía Mệnh Phàm, đôi mắt cũng trở nên nhu hòa hơn.
Theo từng bước chân của Tiêu Phàm, tâm trạng của Tiểu Miêu cũng dần trở nên nặng nề.
Tiểu Miêu cảm thấy, chuyến đi này của Tiêu Phàm chẳng khác nào mệnh đồ đa suyễn, hữu tử vô sinh (*). Dù sao "Lich King" Mệnh Phàm cũng phải một mình đối đầu với bốn kẻ có thực lực vô cùng biến thái. Có câu, một đàn kiến có thể cắn chết voi, mà đám người kia, là người, không phải kiến.
Gió thổi vi vu, sông Dịch lạnh. Tráng sĩ một đi không trở lại.
Mệnh Phàm, anh yên tâm đi đi. Sau khi anh bị đám người biến thái này chém chết, có lẽ Tiểu Miêu xinh đẹp tôi đây cũng sẽ đi theo anh.
Đột nhiên Tiểu Miêu kịp phản ứng lại, trong lòng lại thầm rủa. Tôi nhổ vào! Anh nghĩ hay nhỉ, tôi không đi với anh đâu.
Nhưng mà vẫn câu nói đó, đúng là ông trời ghen tị người đẹp mà!
Trong lúc Tiểu Miêu còn đang đau lòng không kể đâu cho hết, muốn buông xuôi tất cả thì lại nghe thấy Bạch Y Công Tử nói với Tiêu Phàm: "Trong chớp mắt mà chỉ còn lại một mình mày?"
Nghe giọng nói độc ác này, trong lòng Tiểu Miêu thầm nói, sao họ lại khổ vậy chứ?
Chuyện tình cảm không thể nào miễn cưỡng được.
Nhưng mà Mệnh Phàm này cũng vậy...
Giờ thế này cũng tốt, coi như chấm dứt đoạn nghiệt duyên này.
"Bộ lọc" trong đầu Tiểu Miêu nhanh chóng bảo vệ cơ thể và những vật bên ngoài, và lần này hoàn toàn không thể hồi hồn lại.
Tiểu Miêu hoàn toàn không nhận ra sự thay đổi của bản thân. Đâu ai ngờ được cô ta lại ngày một tiến xa trên con đường hủ hóa như vậy, thậm chí là vượt xa người bạn thân của mình.
Đúng lúc này, cô ta lại nghe thấy Tiêu Phàm hỏi: "Ai là người đẹp trai nhất trên thế giới?"
Tiểu Miêu không thể bình tĩnh được, đây là tình huống gì?
Chẳng lẽ dưới tình huống nguy cấp như bây giờ, "Lich King" Mệnh Phàm lại phải sử dụng sức mạnh cấm kia của hắn?
A... câu chuyện này ngày càng hấp dẫn rồi, tôi rất thích...
Hai mắt Tiểu Miêu bỗng chốc sáng như kẻ trộm, cô nàng trở nên vô cùng hưng phấn...
Đối với hành động này của Tiêu Phàm, Aina cũng hơi ngẩn ra. Cô hoàn toàn không hiểu hắn đang làm gì, nhưng trong lòng lại không hiểu sao thầm đánh giá một câu: Brahma tiên sinh thật đẹp trai.
Nhận ra suy nghĩ trong lòng mình, trên mặt Aina xuất hiện một tầng đỏ ửng rất kỳ lạ.
Thái Thập Tam lại hào sảng hơn bọn họ nhiều, trực tiếp hét lên: "Phàm ca đẹp trai nhất!"
Còn "Hoàng Hạ Tứ Tuyệt" lại như tỉnh mộng...
Hả?
Con mẹ nó, bày ra một vẻ mặt nghiêm túc chạy tới đây chỉ để nói mấy câu này?
Chẳng lẽ hắn bị bọn họ dọa tới điên rồi?
Ừm, rất có khả năng, người chơi lần trước bị bọn họ dọa tới mức kêu cha gọi mẹ đó thôi.
Nhưng mà người này cũng thật quái đản. Vào thời điểm này không kêu cha gọi mẹ thì cũng đành, lại nói một câu vô sỉ như vậy, da mặt của hắn cũng quá dày rồi đấy.
Bạch Y Công Tử nghe thấy câu hỏi của Tiêu Phàm thì thầm bực bội trong lòng. Hắn ta bực bội tới mức có ý nghĩ tiến lên giết chết Tiêu Phàm. Đáng tiếc, trạng thái chiến đấu của hắn ta còn chưa điều chỉnh xong.
Phá Quân thì càng khó chịu hơn!
Lúc đầu, khi Tiêu Phàm cầm hai thanh kiếm quái quỷ đó hắn ta đã vô cùng không thoải mái. Bây giờ, trước tình hình sống chết chỉ trong tích tắc mà hắn còn không quên nói một câu "chơi" hắn ta. Sao Phá Quân nhịn được chứ, hắn ta trực tiếp lấy vũ khí ra, đánh về phía Tiêu Phàm.
Nhưng lúc Phá Quân vừa tiến lên phía trước thì bỗng phát hiện ra mình không thể cử động được.
Phá Quân thầm kinh ngạc, hắn ta sử dụng kỹ năng danh hiệu [Tự Độc Tài] nhưng hệ thống lại thông báo với hắn ta là không thể sử dụng!
Phá Quân không khỏi hoảng sợ, chuyện gì đang xảy ra?
Vào giờ khắc này, hắn ta bị khống chế há miệng ra, cứng nhắc nói: "Mệnh..."
Bây giờ người không thể khống chế cơ thể của mình không chỉ có Phá Quân, Nhân Sinh Bại Khuyển, Bạch Y Công Tử và Mạch Tử Ồn Ào cũng đồng thời mở miệng, giống như đang bị ma nhập vậy, cứng đờ nói ra một chữ từ trong miệng: “Mệnh...”
Tiêu Phàm thấy đại chiêu mà mình chuẩn bị cho “Hoàng Hạ Tứ Kiệt” đã có hiệu quả, trong lòng lập tức thở phào nhẹ nhõm.
[Tuyên Ngôn Thân Sĩ], từ kỹ năng [Trận] rồi thông qua [Khí Tiết Thân Sĩ], thay đổi trở thành kỹ năng [Chuyên Tinh Thân Sĩ].
Bởi vì một khi sử dụng thì mức độ xấu hổ tăng mạnh, vừa làm buồn nôn người khác lại vừa làm buồn nôn bản thân mình, Tiêu Phàm vẫn luôn che dấu nó ở trong tay, không dám sử dụng lung tung.
Nhưng mà bây giờ tình hình rất nguy cấp, nếu còn giữ lại mà không dùng thì có khi dưới sự vây công của “Hoàng Hạ Tứ Kiệt”, Tiêu Phàm sẽ mất mạng luôn.
So với việc không dám dùng kỹ năng, cuối cùng lại chết vì ngu ngốc của mình thì Tiêu Phàm càng muốn vứt bỏ bộ mặt này, mặc sức mà xấu hổ.
“Ai là người đẹp trai nhất trên thế giới?”
Sau khi câu nói buồn nôn như vậy được nói ra, Tiêu Phàm cảm thấy nội tâm của mình đã được siêu thoát, rất có ý vị bất chấp tất cả.
Cũng may [Tuyên Ngôn Thân Sĩ] có thể dùng cho nhiều người, làm mình xấu hổ một lần để đổi lấy việc khống chế cả quần thể, dường như cũng không thiệt thòi cho lắm.
Sau đó hắn nhìn thấy “Hoàng Hạ Tứ Kiệt” đều ngây ra như phỗng, đứng yên ở tại chỗ rồi mở miệng bắt đầu đọc thầm từ đầu tiên trong một câu năm chữ “Mệnh Phàm đẹp nhất”, lúc đó Tiêu Phàm biết thời cơ ra tay của mình đã đến.
Phán định tuyệt đối “Mệnh Phàm đẹp nhất”, một chữ một giây, tổng cộng là bốn giây, không thể để lỡ thời cơ, thời cơ là thứ một đi sẽ không trở lại, Tiêu Phàm thề phải lấy lại tôn nghiêm của mình từ trên người bọn họ.
Bây giờ địch nhiều ta ít, Tiêu Phàm không hề hy vọng xa vời rằng mình có thể diệt sạch bốn người của “Hoàng Hạ Tứ Kiệt” bằng một trận tập kích bất ngờ thế này, nhưng mà ít nhất thì hắn cũng phải chém được một người, giảm bớt áp lực cho lần chiến đấu sau đó.
Điệu Waltz Phong Vũ! Tiêu Phàm dùng toàn lực rồi tăng tốc trong nháy mắt, hắn lao về phía Nhân Sinh Bại Khuyển.
Chọn ra tay với Nhân Sinh Bại Khuyển, một là do kỹ năng thiên phú của gã thực sự rất đáng ghét, mà điều quan trọng nhất bây giờ đó là khoảng cách giữa gã và Tiêu Phàm là gần nhau nhất, thời gian hạn chế của [Tuyên Ngôn Thân Sĩ] chỉ có 4 giây, thời gian để cho Tiêu Phàm ra tay thực sự không còn nhiều nữa...
Trong mắt Tiêu Phàm tràn ngập sát ý, lợi kiếm ở hai tay phá tan gió lớn, phát ra âm thanh vù vù, đột ngột lao về vị trí của Nhân Sinh Bại Khuyển.
Nhưng vào lúc này thì dị biến đột nhiên xảy ra, một luồng sáng màu vàng đất mờ nhạt lặng yên leo lên hai chân đang lướt gió của Tiêu Phàm...
Tốc độ cả người Tiêu Phàm bỗng nhiên hơi ngưng lại, hắn cảm thấy dưới chân mình sinh ra một lực kéo rất mạnh mẽ, bước chân của hắn cũng trở nên nặng nề hơn.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trong lòng Tiêu Phàm cả kinh, thế nhưng hắn cũng không hề nghĩ ngợi trước sau gì nữa, dù cho tốc độ di chuyển của hắn bỗng nhiên trở nên chậm lại, Tiêu Phàm vẫn dứt khoát và kiên quyết giết về phía Nhân Sinh Bại Khuyển, bởi vì thời gian có hiệu quả hạn chế đã không còn nhiều nữa rồi.
“Phàm...”
Vào lúc Tiêu Phàm cố gắng thoát khỏi sự cản trở kia, một từ “Phàm” đã được thốt ra khỏi miệng của “Hoàng Hạ Tứ Kiệt” với vẻ rất thanh thanh thản thản, khiến trong lòng Tiêu Phàm không khỏi hoảng loạn.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo