Đúng lúc này, một bàn tay to lớn vỗ vỗ bả vai cô, Thái Thập Tam như tỉnh lại từ trong mộng.

"Lùi lại đi, sang bên kia đứng với Aina, ở đây giao cho tôi..."

Thái Thập Tam nhìn Tiêu Phàm đứng trước mặt mình, cô rất muốn khóc, nhưng vẫn cố nín nhịn, nuốt lại nước mắt của mình.

Lần này cô không nổi giận hay mạnh mẽ nói muốn chiến đấu. Cô hiểu rõ, với thực lực bây giờ của mình thì hoàn toàn chỉ kéo chân sau Tiêu Phàm trong trận này thôi. Nếu như cô nghe lời Tiêu Phàm rời khỏi đây từ sớm thì có lẽ lão đại cầm đầu cũng không cần dùng Tinh Lọc lên người cô, như vậy lão đại cầm đầu cũng có thể sống sót lúc Nhân Sinh Bại Khuyển "tấn công"...

Thái Thập Tam quay lại ôm Tiêu Phàm vào lòng, khẽ rúc vào lòng hắn, nghẹn ngào nói: "Phàm ca, anh nhất định phải báo thù cho các chú trong bang..."

Tiêu Phàm vỗ nhẹ lên lưng Thái Thập Tam, giọng nói kiên quyết vang lên: "Yên tâm đi."

Tiêu Phàm biết bây giờ cũng chỉ còn lại một mình hắn. Đương nhiên, hắn cũng không cần thiết phải giết cả đám "Hoàng Hạ Tứ Kiệt" kia, nhưng hắn vẫn đồng ý yêu cầu của Thái Thập Tam, chỉ đơn giản bởi những lời cuối cùng mà lão đại cầm đầu nói trước khi ngã xuống.

Từ lúc nhìn thấy lão đại cầm đầu thi triển Tinh Lọc lên người Thái Thập Tam, Tiêu Phàm đã biết, chắc chắn người này sẽ không thể ở lại lâu được. Chẳng cần nói tới tổn thương từ phía Nhân Sinh Bại Khuyển, mà chỉ mỗi lượng sóng trị liệu cũng đã khiến hắn ta phải chịu đủ tổn thương rồi.

Tia tử ngoại và vô số ánh đao hiện lên trên người Nhân Sinh Bại Khuyển xuất hiện thì lão đại cầm đầu và Bạch Diện Thư Sinh cũng đồng thời ngã xuống trước "Ký hiệu liều chết".

Điều kỳ lạ nhất là vào giây phút lão đại cầm đầu im lặng ngã xuống đó, hắn ta lại không nhìn về phía Thái Thập Tam mà mình vẫn luôn tâm tâm niệm niệm. Hắn ta nhìn về phía Tiêu Phàm, khuôn miệng vẫn luôn mím chặt kia lặng lẽ mở ra.

Lão đại cầm đầu - người vẫn luôn không hề nói một câu nào, lại mở miệng nói chuyện.

Dù vậy, Tiêu Phàm vẫn không nghe thấy giọng nói của hắn ta, dù thính lực của hắn rất tốt, nhưng câu nói đó vẫn phiêu tán theo gió, biến mất trong không khí...

Nhưng hắn vẫn "nghe" thấy. Từ khuôn miệng run run của lão đại cầm đầu, Tiêu Phàm hiểu được hắn ta muốn nói gì, chỉ có hai chữ, nhưng lại là hai chữ mang vô cùng quan trọng với Tiêu Phàm: Xin cậu.

Xin cậu... Người đàn ông cao lớn vạm vỡ đó muốn hắn làm gì chứ?

Bàn tay Tiêu Phàm vỗ nhẹ nhàng tấm lưng mảnh khảnh của thiếu nữ...

Một người đàn ông mà hắn chưa từng nhìn thấy nói chuyện, lúc mở miệng lại là hai chữ này.

Nhưng mà hắn ta có thể nói nó vào lúc này, chứng tỏ đây là điều duy nhất hắn ta quan tâm...

Nghĩ vậy, trong lòng Tiêu Phàm dấy lên nhiều cảm xúc, hắn đã từng nhìn thấy những con người như vậy. Bọn họ vô tư bảo vệ người mình yêu thương, dù cuối cùng người bị thương chính là mình.

Mỗi lần nghĩ tới họ, trong lòng Tiêu Phàm đều dậy sóng, giống như mây mưa giữa trời trong khiến người ta cảm thấy vô cùng khó chịu.

Tiêu Phàm rất sùng bái những người như vậy, nhưng hắn lại không hề muốn trở thành người như vậy, ít nhất thì bây giờ không muốn...

Nhưng điều đó lại không ngăn cản hắn đi hoàn thành tâm nguyện mà lão đại cầm đầu đã giao cho mình. Tiêu Phàm buông Thái Thập Tam trong ngực ra, cẩn thận lấy cây chổi xù xấu xí từ trong balo ra đeo vào sau lưng rồi cột nó vào vác lên lưng.

...

Aina trông chừng những người ngã xuống, cô nhìn Tiêu Phàm lại một mình bước về phía trước, trong lòng hơi căng thẳng.

Cô còn một chiêu thuật Hiến Tế có uy lực mạnh mẽ vẫn chưa sử dụng, nhưng với những gì Vu tộc đã dạy về thuật này quả thật khiến cô hơi do dự. Hơn nữa, nếu sử dụng thuật Hiến Tế thì trách nhiệm của cô quả thật rất lớn.

Tiểu Miêu nhìn hai người bên phía cô ta đột nhiên ngã xuống, chỉ còn "Lich King" Mệnh Phàm này đơn độc chiến đấu thì bỗng nhiên cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.

Chẳng lẽ cô ta chạy đường xa như vậy để tới cầu viện lại vẫn không thể thoát khỏi số mệnh bị giết sao, rốt cuộc cô ta đã làm gì mà phải chịu cảnh thế này chứ!

Tiểu Miêu không nhịn được khẽ thở dài.

Dường như Tiêu Phàm nhận ra tâm trạng lúc này của Tiểu Miêu, hắn quay đầu nhìn cô ta cười cười: "Không phải Bàn Tử nhờ tôi chăm sóc cô sao, cô yên tâm đi."

Lúc này, đột nhiên Tiểu Miêu cảm thấy Tiêu Phàm cũng rất đẹp trai, nhưng cô ta nhanh chóng tỉnh táo lại. Tiểu mIêu bị chính suy nghĩ vừa rồi của mình làm cho kinh ngạc tới hoảng sợ, thầm sợ hãi nghĩ, vừa rồi cô ta làm sao thế?

...

Tiêu Phàm chuyển ánh mắt nhìn về phía trước, vừa thấy bốn người mang ID tươi đẹp vô cùng đang đi về phía mình, hắn thầm cười khổ trong lòng, dù sao bọn họ cũng là "đồng hương" trong trận doanh Ác Ma, sao bốn người này không cho hắn một xíu tình cảm nào vậy.

Nhưng mà hắn vẫn rút hai thanh bảo kiếm ra, giữ lại trong lòng bàn tay giống như nắm sinh tử trong tay vậy...

Mạch Tử Ồn Ào lại đeo tai nghe lên một lần nữa, chiếc loa trầm mà cậu ta vừa triệu hồi được một lúc kia đột nhiên hóa thành tro bụi trong nháy mắt.

Không có đoạn nhạc DJ âm vang lúc nãy, có vẻ chiến trường trở nên quạnh quẽ hơn.

Bởi vì, lúc này cũng có rất ít người.

Mạch Tử Ồn Ào nhìn thấy Tiêu Phàm lặng lẽ bước về phía trước, cậu ta lắng nghe nhịp điệu cuồng nhiệt trong bên tai, vẻ mặt vốn tùy tiện lại mang theo chút thương hại.

Bây giờ Nhân Sinh Bại Khuyển đã không còn điên cuồng như trước, gã lại khôi phục dáng vẻ trầm lặng, thu đoản đao trong tay lại, nhặt áo choàng lên mặc vào người mình.

Phá Quân nhíu mày, vì trường kiếm trên hai tay Tiêu Phàm đã tạo một ấn tượng rất sâu với hắn ta, khiến hắn ta cảm thấy hơi khó chịu.

Bạch Y Công Tử đứng bên cạnh nhẹ nhàng di chuyển, trong ánh mắt không kiềm được vui vẻ, cái kẻ hắn ta chán ghét từ lâu lại dám bước lên một mình đánh với "Hoàng Hạ Tứ Tuyệt" bọn họ. Thật không biết hắn ngu ngốc hay dũng cảm nữa.

Bạch Y Công Tử cảm thấy lần này Tiêu Phàm chết chắc, vì vậy trong lòng hắn ta cảm thấy hơi thích thú. Cây quạt cầm trong tay càng tỏa ra vẻ tao nhã.

...

Một, hai, ba, bốn.

Tiêu Phàm nhẩm đếm trong lòng, rồi đánh về phía bốn người "Hoàng Hạ Tứ Tuyệt" kia.

Mặc dù tình hình bây giờ thật sự rất tệ, nhưng Tiêu Phàm vẫn không hề nhụt chí.

Vì dù xuất phát từ lý do gì đi chăng nữa, hiện tại hắn cũng không thể lùi lại.

Hiểu rõ tình hình sau này, trong lòng Tiêu Phàm cảm thấy thoài mái hơn không ít, theo tầm nhìn đang di chuyển, trong lòng hắn cũng đồng thời tính toán từng bước.

Tiêu Phàm hiểu rất rõ, trước đây hắn chiếm ưu thế lớn trước mặt đối thủ cũng bởi vì hắn có thể biết được thông tin skill của đối thủ đúng thời điểm, sau đó nhanh chóng đưa ra đối sách cho bản thân.

Vì vậy lúc này nhân lúc đám người "Hoàng Hạ Tứ Tuyệt" đang nghỉ ngơi sau khi chiến đấu, Tiêu Phàm trực tiếp sử dụng [Ác Ma Ngưng Thị] nhìn về phía bọn họ.

Sau khi hiểu rõ, trong lòng Tiêu Phàm cảm thấy hơi khiếp sợ, cũng dần hiểu rõ.

Khiếp sợ là bởi cách chiến đấu của bốn người này giống hệt nhau. Kỹ năng trên người bọn họ thật sự quá ít, chỉ có hai kỹ năng mà thôi. Đó là hai kỹ năng đặc biệt nhất của bộ tộc Ác Ma, kỹ năng thiên phú và kỹ năng danh hiệu.

Bọn họ chỉ dựa vào hai kỹ năng này mà đạt được danh tiếng như vậy trong trò chơi, điều này thật sự khiến người ta vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.

Hiểu rõ là bởi Tiêu Phàm có thể hiểu được tại sao bọn họ lại chỉ có hai kỹ năng này.

Bởi vì bộ tộc Ác Ma học các kỹ năng trong trò chơi bằng loại máy cứng thật sự khiến người ta đau cả trứng. Không có những đạo sư chuyên nghiệp đi cùng, những người chơi bình thường thường rất khó lĩnh ngộ được kỹ năng. Vì vậy, nếu là người nhìn xa trông rộng sẽ thấy những trận doanh khác thì có thể chuyển giao, còn bộ tộc Ác Ma lại bởi số lượng kỹ năng riêng của mình đã có hạn, nên có vẻ đang ở thế yếu.

Thứ hai, bọn họ rất mạnh...

Nếu một người có thể chỉ dùng vài chiêu cũng có thể đánh khắp thiên hạ, thì tại sao hắn ta lại muốn đi học thêm kỹ năng khác chứ?

0.32764 sec| 2449.445 kb