Tính tình của Thái Thập Tam vốn dĩ cũng không phải kiểu tiểu thư khuê các thích an phận gì, sau khi chờ đợi một khoảng thời gian dài dằng dặc, ngồi trên đài cao không có việc gì để làm, nội tâm của cô cũng bắt đầu trở nên nôn nóng.
Irina nghe Thái Thập Tam nói, trong lòng liền cảm thấy vui mừng, nhưng Tom Cruise vẫn không nói gì thêm.
"Hả?! Đại tỷ, bên ngoài sương mù lớn thế này, chúng ta làm sao mà tìm được, có lẽ chúng ta lại chờ thêm một chút nữa, bọn họ liền trở lại thôi." Quân Sư Xấu Bụng nghe mệnh lệnh của Thái Thập Tam, liền bày ra vẻ mặt kinh ngạc.
"Không đợi nữa, chú chuẩn bị kế hoạch thật tốt rồi chúng ta liền hành động." Thái Thập Tam dùng ngữ khi chém đinh chặt sắt không thể nghi ngờ nói.
"Thế nhưng bên ngoài mơ mơ hồ hồ, chúng ta lại không phân biệt nổi đông tây nam bắc bên trong đại trận, vậy thì tìm như thế nào đây." Quân Sư Xấu Bụng cay đắng nói.
Lời Quân Sư Xấu Bụng nói chính là sự thật, ở bên trong Thú Thần Diễn Võ Trận, cảm giác phương hướng của mọi người đều bị quấy nhiễu nghiêm trọng, đây cũng là lí do vì sao Quân Sư Xấu Bụng không đồng ý việc thử ra ngoài tìm kiếm Tiêu Phàm.
Dù sao ở trong kiểu tình huống này, nếu là ra khỏi trận nhãn, đám người bọn họ chỉ có thể cảm giác được vị trí của trận nhãn, còn về những nơi khác, liền không thể làm gì.
"Chú hỏi tôi tìm như thế nào? Chính chú mới là người phải nghĩ biện pháp mà, không phải chú tự xưng mình là cố vấn của Long Hổ bang sao, bằng không tại sao tôi lại muốn chú lập kế hoạch chứ?"
Lần này thật sự khổ cho Quân Sư Xấu Bụng, gã biết lần này là tiểu chủ của mình bắt buộc phải làm, nếu gã không thể tìm ra được một biện pháp đáng tin, khẳng định từ nay về sau gã không có quả ngon để ăn.
"Ai dà, cố vấn nha ~ " Bạch Diện Thư SInh nhìn thấy Quân Sư Xấu Bụng bị Thái Thập Tam bắt bẻ, liền lập tức giễu cợt.
"Cái con người không có đầu óc này tránh ra một bên, đừng làm phiền tôi." Quân Sư Xấu Bụng không dám nổi giận với Thái Thập Tam, nhưng Bạch Diện Thư Sinh lại không giống vậy, nhìn thấy Bạch Diện Thư Sinh đụng vào mình, Quân Sư Xấu Bụng không nói hai lời liền nổi giận.
Thế nhưng khi tức giận xong, Quân Sư Xấu Bụng vẫn phải giải quyết vấn đề nan giải trước mắt này.
Đều tại cái tên Mệnh Phàm đáng chết!
Khiến cho mình thêm phiền phức!
...
Tiêu Phàm cũng không biết Thái Thập Tam chuẩn bị dẫn mọi người đi tìm mình, vẫn nhưu cũ một thân một mình giằng co với thần phách Chu Tước, mà Aina cách đó không xa đang nhìn Tiêu Phàm, bên trong ánh mắt hiện rõ sự lo lắng.
Không biết là do vận động quá độ hay do không khí xung quanh nóng lên, mồ hôi trên người Tiêu Phàm lặng lẽ rơi xuống, hô hấp cũng trở nên nặng nề.
Tiêu Phàm nhìn lửa trên thân thần phách Chu Tước càng đốt càng mạnh, liền nở nụ cười khổ.
Trải qua một khoảng thời gian rèn luyện dài như vậy, kỹ thuật vận dụng kiếm của Tiêu Phàm càng trở nên thành thục, mà lửa trên thân thần phách Chu Tước cũng càng trở nên nóng bỏng.
Thực lực đẳng cấp 37!
Đây chính là chiến tích của đoạn thời gian mà Tiêu Phàm công kích.
Rốt cuộc đây là thứ gì?
Tiêu Phàm chưa bao giờ thấy qua trong game có con quái vật vô lại như vậy, càng đánh càng hăng, cáng áp chế càng mạnh, rốt cuộc cái này còn để cho người ta chơi nữa không hả!
...
Đốt mặt với tình trạng hiện giờ, nội tâm Tiêu Phàm lại oán trách một hồi.
Nhưng hắn biết đó không phải sai lầm của việc chế tại trò chơi, bởi vì bình thường nói tới cửa ải này thì chính xác sẽ là để người chơi trốn tới trận nhãn.
Thế nhưng bây giờ bên cạnh hắn có thứ chỉ có thể bước bộ, NPC hoàn toàn vô học vướng víu Aina.
Lại thêm việc bây giờ thực lực đẳng cấp của thần phách Chu Tước đă tăng lên, tốc độ của thần phách Chu Tước lại tăng thêm một phần, muốn chạy trốn lại càng khó khăn, hiện tại chỉ có thể ngoan ngoãn cũng nó hao tổn tâm sức.
Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, thực lực đẳng cấp của thần phách Chu Tức sẽ chỉ không ngừng tăng lên, mà mình và Aina cũng chỉ có một con đường là bị hủy diệt...
Ngọn lửa bay nhảy ở trong sương mù, cứ vòng đi vòng lại liên tục.
Loại sinh mệnh không thể dập tắt như thần phách Chu Tước này khiến Tiêu Phàm nhớ lại một đối thủ, đó là khi Nhược Sở dùng "Mưa Tĩnh Lặng" cuốn lấy Ngọc Sinh Yên, loại phong cách chiến đấu có năng lực khôi phục ở mức cực độ nhẫn nhịn này đối với Tiêu Phàm đơn giản mà nói thì chính là khắc tinh.
Muốn đánh bại loại có năng lực khôi phục sinh mệnh mãnh liệt này, chỉ có thể sử dụng phương thức công kích đơn giản nhất và cũng thô bạo nhất, đó chính là trực tiếp kích cho nó trong một giây, để nó dù có hồi máu nhanh cũng vô dụng.
Nhưng cũng tiếc chính là đến tận bây giờ Tiêu Phàm cũng không thể có cái kỹ năng công kích bạo phát kiểu này, nghĩ như vậy, Tiêu Phàm không khỏi ai oán một tiếng.
Ác Ma quả nhiên là một chủng tộc bị ghét bỏ, người khác sau khi chuyển chức có thể vô ưu vô lo mà đi theo đạo sư, còn Ác Ma vẫn còn phải hao phí tâm sức đi khai quật kỹ năng.
Tất nhiên muốn ra tay, Tiêu Phàm lại nghĩ đến thanh Frostmourne này trong tay mình.
Từ sau khi Kiếm Hồn ở trong Frostmourne thức tỉnh một lần tại giải đấu PK biểu diễn "Tân Sinh", vẫn chưa một lần xuất hiện, cho nên Tiêu Phàm cũng không thể sử dụng lại Con Mắt Ác Ma để nhìn ra nhược điểm của kẻ địch và dùng Frostmourne tạo một kích trí mạng đặc biệt.
Tuy nói Frostmourne Kiếm Hồn thức tỉnh cần tiêu hao linh hồn tinh phách, nhưng không phải gần đây mình đã giết rất nhiều quái vật bên trong phó bản Bàn Thạch trấn cùng số vượn Lông Vàng đếm không xuể bên ngoài Thần Điện sao, chẳng lẽ như thế vẫn chưa đủ để Kiếm Hồn ở trong thanh thần kiếm này tỉnh lại?
...
"Cậu cần tôi đến như vậy?"
Đúng lúc này bỗng nhiên có một tiếng nói vang lên trong lòng Tiêu Phàm, ngữ khí vô cùng thiếu đòn.
Tiêu Phàm cũng không kinh ngạc, bởi vì Tiêu Phàm rất quen thuộc với tiếng nói này, lúc này người nói chuyện dĩ nhiên là vị đã chuyển biến trở thành Kiếm Hồn thanh Frostmourne trước trận doanh Ác Ma, anh hùng Hiriston.
"Ông mãi không xuất hiện, tôi lại cho rằng ông muốn yên nghĩ vĩnh viễn. Có điều ông cũng thật là lười biếng, lâu như vậy mới xuất hiện một lần."
Tiêu Phàm chỉ là tùy ý đáp lại Kiếm Hồn trong lòng một tiếng, chỗ âm u nơi đồng tử cũng yên lặng sáng lên, không chớp mắt mà nhìn thẳng về phía trước.
Kiếm Hồn của Frostmourne đã thức tỉnh, tất nhiên là Tiêu Phàm sẽ muốn nắm chặt cơ hội này để nhìn rõ nhược điểm của kẻ địch trước mắt.
Dưới cái nhìn chăm chú cùng ánh mắt sắc bén của Tiêu Phàm, ngọn lửa trên người thần phách Chu Tước vẫn nhảy múa như cũ.
Ánh lửa có chút chói mắt, Tiêu Phàm nhướn mày, lại tập trung nhìn về phía trước.
"Cũng không phải là tôi lười biếng, chỉ là cậu toàn giết chút lính tôm tướng cua, dựa vào linh hồn của bọn chúng, tôi căn bản là không có cách để bảo trì trạng thái thức tỉnh một cách lâu dài. Còn nữa, bây giờ cậu đừng có nhìn chằm chằm vào con chim ngốc trước mặt kia, kẻo lại bị ánh lửa trên người nó hại mù mắt, với lại nó cũng không có nhược điểm gì."
"Vậy là có ý gì?"
Hiện tại Tiêu Phàm cực kì hoang mang, bởi vì sau khi hắn sử dụng [Con Mắt Ác Ma], trên thân thần phách Chu Tước trước mặt hắn cũng chưa từng xuất hiện bộ phận hiển thị màu đỏ chướng mắt như của Ngọc Sinh Yên trước đây.
"Ý tại mặt chữ. Nếu như cảm giác của tôi không sai, đại trận hiện tại này chắc hẳn là pháp trận mà thú nhân trận doanh Vu Tộc ưa dùng nhất, Thú Thần Diễn Võ Trận. Nhớ lúc đại hỗn chiến năm đó, bọn hắn cũng thích chơi trò hề này, trốn ở trong trận nhãn rồi thông qua nguyên tố chi lực để biến ra sương mù bao phủ kẻ địch, quấy nhiễu cảm giác phương hướng của kẻ địch, sau đó lại sinh ra bốn Ngụy Thú Thần, tiến hành những không kích không khác biệt nhau lắm để giao đấu với kẻ địch bên trong. Sở dĩ tôi nói với cậu rằng tên địch trước mặt này không có nhược điểm, là bởi vì nó không phải là sinh vật bình thường, mà là thú thần từ trận pháp biến hóa ra.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo